Chương 1957
Diệp Quân cứng đờ cả mặt, còn có thể chơi như vậy sao?
Thấy Diệp Quân có vẻ đề phòng, Từ Chân quyết định đổi đề tài: “Cậu quen biết Từ Thụ như thế nào?”
Bát Uyển!
Diệp Quân liếc nhìn Từ Chân, âm thầm thở dài một hơi, vấn đề này coi như còn bình thường.
Từ Chân thúc giục: “Nói mau nào”.
Diệp Quân gật đầu, nghĩ tới Bát Uyển, trên môi hắn vô thức nở một nụ cười: “Ở một thôn nhỏ…”
Diệp Quân thong thả kể ra cho Từ Chân nghe câu chuyện của mình và Bát Uyển, khi nhắc tới suối nước nóng ở Chân Thần Giới, đáy mắt Từ Chân như vụt sáng, khiến Diệp Quân lại do dự.
Thấy thế, Từ Chân vội vàng hỏi: “Khi đó Từ Thụ chủ động à?”
Diệp Quân do dự giây lát rồi gật đầu.
Đúng là Từ Thụ chủ động thật!
Từ Chân thì thào: “Tiểu Thụ háo sắc ghê”.
Từ Thụ: “…”
Lúc này, đầu óc Diệp Quân đã nặng trĩu, chỉ muốn nằm vật ra ngủ.
Từ Chân vội hỏi: “Quá trình như thế nào? Quá trình khi đó như thế nào?”
Diệp Quân chỉ lắc đầu theo bản năng: “Không dành cho thiếu nhi”.
“Hồ đồ!”
Từ Chân dường như rất nôn nóng: “Ta có phải thiếu nhi đâu… Nói mau nào”.
Diệp Quân lại lắc đầu: “Cái loại cảm giác này, không thể miêu tả thành lời”.
Từ Chân nhíu mày: “Không thể tả thành lời?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, cần chính mình tự cảm thụ mới được…”
Lúc này, hắn đã hoàn toàn say túy lúy, nếu không, chắc chắn hắn sẽ không nói những lời kiểu đó với Từ Chân đâu.
Hiện tại hắn chỉ muốn đánh một giấc.
Thấy Diệp Quân sắp ngủ mất, Từ Chân vội vã lay hắn: “Cậu chớ có ngủ vội, mau nói lại quá trình cậu với Tiểu Thụ…”
Diệp Quân bất đắc dĩ bảo: “Những chuyện phòng the riêng tư sao có thể nói ra?”
Từ Chân nghiêm túc bảo: “Cậu có thể coi ta là Tiểu Thụ”.
Diệp Quân trợn trắng mắt, đầu gục qua một bên, chuẩn bị ngủ tại chỗ.
Từ Chân vội vàng chỉnh đầu hắn ngay ngắn lại: “Nói xong ta sẽ để cậu ngủ”.
Diệp Quân bắt đầu tức giận, đột ngột lật người, đè Từ Chân xuống dưới: “Tỷ thử cảm thụ một chút là biết liền”.
Nói đoạn, không để Từ Chân có thời gian phản ứng lại, hắn đã áp môi xuống.
Cưỡng hôn!
Từ Chân trợn tròn mắt, hai tay nắm chặt ga giường.
Cảm thụ được đôi môi trơn mềm ấm áp của Từ Chân, đáy lòng Diệp Quân chợt phừng cháy lên một ngọn lửa vô danh, thoáng chốc đã thiêu đốt khắp người.
Thú huyết sôi trào!
Lửa dục thiêu thân!