Chương 1958
Khoảnh khắc ấy, cả gian phòng không một tiếng động.
Diệp Quân bắt đầu được nước lấn tới, chậm rãi cạy môi răng Từ Chân ra, tiến quân vào trong, khi hai vật non mềm…
Nằm dưới thân Diệp Quân, Từ Chân chăm chú nhìn hắn, ánh mắt từ ngạc nhiên biến thành lạnh lẽo, tay phải chậm rãi nắm chặt.
Ngay sau đó, căn phòng chợt trở nên hư ảo.
Đúng lúc này, Diệp Quân lại chậm rãi mở mắt, khi thấy người nằm dưới mình là Từ Chân, đầu óc hắn như trống rỗng, giây lát sau, hắn nhảy bắn ra, sắc mặt kinh ngạc như không thể tin nổi.
Mẹ nó!
Mình vừa làm gì vậy?
Từ Chân nhìn Diệp Quân, không nói một lời, ánh mắt rất bình thản.
Diệp Quân vội chạy vào trong nhà tắm, mở vòi nước. Khi dòng nước lạnh băng tưới lên đầu, loại cảm giác buốt giá kích thích não bộ, khiến hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.
Mình vừa làm gì?
Diệp Quân không sao tin nổi.
Uống say là ra chuyện.
Hồi lâu sau, Diệp Quân mới quay ra, Từ Chân còn nằm trên giường, không nói một lời.
Diệp Quân chần chờ giây lát mới bước lại gần giường: “Chân… Chân tỷ…”
Chân tỷ!
Từ Chân vẫn không nói gì.
Diệp Quân thận trọng liếc nhìn Từ Chân, thấy sắc mặt cô ta vẫn bình thản như trước, không hề có chút tức giận, song điều đó càng khiến hắn căng thẳng đến luống cuống.
Lúc này, Từ Chân đột nhiên cất lời: “Nằm xuống đi”. Diệp Quân do dự giây lát rồi nằm xuống sàn.
Từ Chân lại bảo: “Nằm lên giường”.
Diệp Quân chỉ im lặng không nói.
Từ Chân bình thản bảo: “Chẳng phải vừa rồi to gan lắm sao?”
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, nằm vật xuống giường, tỷ còn không sợ, ta đây sợ cái gì.
Lần này hắn cũng bất chấp.
Từ Chân chậm rãi nhắm mắt: “Ngủ đi”.
Ngủ!
Diệp Quân nhìn sang Từ Chân, sau đó chầm chậm nhắm mắt, nhưng lúc này, cơn buồn ngủ trong hắn đã bay sạch.
Lát sau, Diệp Quân đột nhiên gọi: “Chân tỷ?”
Nhưng Từ Chân không đáp.
Diệp Quân lại nói: “Tỷ đừng giận… Ta… Ta nói lại tường tận cho tỷ nghe”.
Từ Chân chậm rãi mở mắt, hứng thú nổi lên: “Nói đi”.
Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ ra.
Từ Chân thúc giục: “Nói mau đi”.
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi bắt đầu kể.