Chương 1972
Sau khi rời khỏi lớp học, Diệp Quân đi ra ngoài, lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng mặt trời hơi nóng rát nhưng lại không cảm thấy nóng bức.
Diệp Quân nhắm mắt lại, để cho ánh nắng chiếu rọi lên người hắn.
Lúc này tâm trạng hắn vô cùng thoải mái.
Chuyện của Thiên Thiên như một cái gai ở trong cổ họng hắn, hắn vẫn chưa giải quyết được, không chỉ chưa giải quyết mà còn luôn trốn tránh.
Đây không phải là những gì đàn ông nên làm.
Là kiếm tu, điều bản thân sợ nhất là đầu óc không thông suốt, mà trước đó hắn chưa bao giờ thông suốt về vấn đề tình cảm.
Vẫn luôn tìm cách trốn tránh.
Lúc này cuối cùng hắn cũng dám đối diện với nội tâm của mình rồi.
Đồng thời hắn cũng đang kiểm điểm lại bản thân.
Trong vấn đề tình cảm, mình không chỉ do dự không quyết mà còn hơi đểu.
Trước đây hắn là một tên mù mờ về tình cảm, khi đối diện với phụ nữ hắn không cố ý trêu chọc, thật ra đôi khi hắn cũng hơi ngu ngơ, vì mỗi khi ở bên phụ nữ, mọi người đều như trở thành người yêu của hắn.
Thật ra chuyện này không tốt chút nào.
Mình không nên do dự không quyết ở phương diện tình cảm.
Nếu không yêu thì đừng nên trêu chọc.
Nếu yêu thì đừng nên phụ lòng người ta. Nghĩ đến đây, mọi suy nghĩ trong lòng Diệp Quân đều được thông suốt.
Kiếm ý bỗng xuất hiện quanh người Diệp Quân, không chỉ thế, lúc này khí tức của hắn cũng tăng lên rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên hắn đối diện với tình cảm của mình, cũng là lần đầu tiên nhìn lại bản thân.
Nếu một người không dám đối diện với nội tâm của mình thì lòng người đó chắc chắn có khiếm khuyết, không dám đối diện tức là đang trốn tránh, tại sao lại trốn tránh? Vì thẹn với lòng.
Lúc này hắn không trốn tránh nữa.
Sau khi nghĩ thông suốt mọi thứ, kiếm ý của Diệp Quân không còn bất kỳ trở ngại gì nữa, kiếm ý của hắn lại thay đổi, nếu thay đổi thì cảnh giới kiếm đạo cũng sẽ đột phá theo.
Thế nhưng kiếm ý của hắn vừa xuất hiện lại bị sức mạnh bí ẩn đó trấn áp.
Khí tức và kiếm ý đều biến mất.
Cảm nhận được thế, lần này Diệp Quân không tức giận, chỉ khẽ cười, hắn đi về phía Hiên Viên Lăng ở phía xa.
Hiên Viên Lăng xòe tay ra, một tấm thiệp đỏ xuất hiện trong tay cô ấy, cô ấy đưa cho Diệp Quân: “Đây là thư mời, từ giờ trở đi, anh sẽ là giáo viên của Kiếm Đạo Viện thuộc học viện Ngân Hà. Kiếm Đạo Viện rất ít người, mỗi tuần chỉ cần dạy hai ngày là được”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Người ở Kiếm Đạo Viện ít lắm sao?”
Hiên Viên Lăng gật đầu.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Hiên Viên Lăng lắc đầu mỉm cười: “Lúc đầu, Kiếm Đạo Viện là viện nổi tiếng nhất, vì mọi người đều mong muốn được ngự kiếm bay như trong truyền thuyết, du ngoạn trời đất. Nhưng sau đó mọi người nhận ra học viện Ngân Hà không thể làm được ngự kiếm bay lên, hơn nữa, trở thành tu kiếm rất cực khổ, lại cần rất nhiều tài nguyên, cộng thêm Kiếm Đạo Viện không có giáo viên giỏi, thế là viện này dần suy tàn”.