Chương 1974
Chương 1974
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nơi này cực kỳ ít linh khí, dù dạy ba người vài kỹ thuật kiếm, ba người cũng khó mà thi triển, thế nên tôi quyết định dạy ba người ý chí chiến đấu và kiếm ý”.
Song Song nhìn Diệp Quân: “Kiếm ý?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Song Song lắc đầu: “Khó quá, nếu có thể lĩnh hội kiếm ý thì đã là tông sư rồi”.
Mục Vân cũng gật đầu: “Khó quá đó. Đến giờ bọn em đều chưa từng nhìn thấy kiếm ý ra làm sao”.
Hiên Viên Lăng khẽ cười, không nói gì, vì cô ấy từng nhìn thấy kiếm ý của Diệp Quân, đến giờ vẫn còn ấn tượng sâu sắc.
Diệp Quân cười nói: “Tôi sẽ cho mọi người thấy”.
Mục Vân ngạc nhiên nói: “Thầy là tông sư ạ?”
Diệp Quân gật đầu, hắn khoanh chân ngồi xuống, sau đó nói: “Kiếm ý là gì? “Ý” là ý cảnh, ý nguyện, mục đích, ý thức chủ quan như sự quyết tâm, còn “kiếm ý” tức là sự hiểu biết của kiếm khách về kiếm, chẳng hạn như mục đích, quyết tâm. Thông thường, kiếm ý của mình là đạo của mình. Cho nên nếu mọi người muốn lĩnh hội được kiếm ý, đầu tiên cần phải tự hỏi bản thân tại sao mình lại tu kiếm”.
Tại sao mình tu kiếm!
Ba người đều không lên tiếng.
Họ vẫn chưa từng nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này.
Diệp Quân nhìn ba người, lại hỏi: “Tại sao tu kiếm?”
Song Song trầm giọng nói: “Muốn trở thành kiếm tu, là kiểu kiếm tu có thể ngự kiếm”.
Diệp Quân cười nói: “Chỉ thế thôi sao?”
Song Song do dự rồi gật đầu.
Diệp Quân im lặng.
Bây giờ cuối cùng hắn cũng biết tại sao nơi này lại ít kiếm tu đến thế rồi.
Ở vũ trụ Quan Huyên, sở dĩ có nhiều kiếm tu như thế, ngoài có truyền thừa kiếm đạo hoàn chỉnh ra thì còn hai nguyên nhân khác, đó là bản thân yêu thích tu kiếm và sinh tồn.
Ở đó là một thế giới tàn khốc, rất nhiều người tu kiếm không phải vì muốn thể hiện sự đẹp trai ngời ngời mà là vì sinh tồn.
Nhưng ở học viện Ngân Hà, mọi người không có nguy cơ sinh tồn.
Không có nguy cơ sinh tồn thì dĩ nhiên động lực học kiếm sẽ giảm đi, nhất là ở đây vẫn không có truyền thừa kiếm đạo, lại ít linh khí.
Nền văn minh võ đạo quá lạc hậu.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, phải để ba người này thấy được kiếm tu thật sự, để họ có một mục tiêu học tập.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân cười nói: “Mọi người muốn hiểu biết về kiếm ý chút không?”
Mục Vân gật đầu: “Muốn ạ”.
Song Song nhìn Diệp Quân không nói gì, nhưng ánh mắt cũng có phần mong đợi.
Hiên Viên Lăng cũng tràn đầy mong chờ.
Diệp Quân cười nói: “Vì vài nguyên nhân đặc biệt nên tôi không thể thi triển kiếm ý quá lâu, mọi người nhìn cho kỹ”.
Ba người vội gật đầu.
Diệp Quân nhắm mắt lại, thầm nói: “Cha à, con khoe mẽ một chút, đừng làm gì hết, được không?”