Gia tộc Hiên Viên là một thế gia lâu đời, bởi vậy, nữ giới của gia tộc đều tương đối bảo thủ. Nếu Hiên Viên Lăng cùng thiếu niên này phát triển tới bước cuối thì cũng có nghĩa là, hai người chỉ thiếu một thủ tục chính thức nữa thôi.
Hiên Viên Kỳ liếc nhìn Hiên Viên Lăng, khẽ thở dài một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm.
Hiên Viên Lăng nhìn về phía cha mình, nhẹ giọng hỏi: “Cha, có… được không ạ?”
Hiên Viên Kỳ bình tĩnh nói: “Ngày mai bảo cậu ấy tới Kiếm Tháp xem thử”.
Nghe vậy, Hiên Viên Lăng lập tức vui sướng ra mặt.
Những người khác đều không có ý phản đối.
Kiếm Tổ tuy rất quý giá nhưng nó đã ở trong gia tộc Hiên Viên bao năm mà không tìm được chủ mới, mọi người đều đã không còn hi vọng gì với nó. Từ trước tới nay, trừ tổ tiên của họ, người duy nhất từng khiến Kiếm Tổ thần phục lại là một người ngoài chứ không phải là người của gia tộc Hiên Viên.
Cũng chính vì thế, gia tộc Hiên Viên mới lựa chọn thay đổi, chấp nhận rằng dù không phải là người họ Hiên Viên, nhưng chỉ cần người đó là con rể của gia tộc Hiên Viên thì đều có thể thử đi thu phục Kiếm Tổ, bởi nếu con rể của gia tộc Hiên Viên thần phục được kiếm này, đối với gia tộc Hiên Viên cũng là một chuyện tốt.
Hiên Viên Kỳ quyết định như vậy, mọi người không còn coi Diệp Quân là người ngoài nữa, thế là lại một vòng chuốc rượu mới…
Khi bữa tiệc kết thúc, Hiên Viên Lăng đỡ Diệp Quân về phòng, cô ấy vừa dìu Diệp Quân nằm xuống giường rồi định rời khỏi đó, Diệp Quân đột nhiên giữ chặt tay cô ấy.
Hiên Viên Lăng lập tức căng thẳng, quay đầu nhìn Diệp Quân, lúc này, Diệp Quân cũng đang nhìn cô ấy.
Bị hắn nhìn chăm chú như thế, Hiên Viên Lăng hơi e thẹn, ngập ngừng hỏi: “Anh… không say à?”
Diệp Quân nhẹ nhàng lắc đầu: “Có hơi say một chút, nhưng không đến nỗi say không biết gì”.
Nói đoạn, hắn vỗ nhẹ xuống giường: “Ngồi đi”.
Hiên Viên Lăng thoáng do dự.
Diệp Quân cười nói: “Sợ tôi xằng bậy với cô à?”
Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Anh sẽ không làm thế”.
Nói xong, cô ấy ngồi xuống bên giường.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Lăng cô nương, thực ra tôi cũng không đặc biệt chú ý đến thanh kiếm kia đâu”.
Hiên Viên Lăng hơi cúi đầu im lặng.
Diệp Quân tiếp tục: “Cô nói chỉ cần là bạn trai bạn gái là được, nhưng tôi có thể nhận ra, bọn họ đã cho rằng tôi và cô đã có…”
Nói đến đó, hắn khẽ lắc đầu: “Lăng cô nương, làm như thế sẽ có ảnh hưởng không tốt với cô đấy. Cô không cần phải…”
Hiên Viên Lăng nhẹ nhàng ngắt lời hắn: “Tôi gây phiền toái cho anh sao?”
Diệp Quân cười khổ: “Không ngờ tôi nói bao lâu thế mà vẫn chẳng ích gì à? Tôi chỉ sợ chuyện đó ảnh hưởng đến danh dự của cô thôi…”
Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Tôi không quan tâm”.
Diệp Quân nhìn cô ấy: “Vì sao?”
Hiên Viên Lăng cười nói: “Trước kia chẳng phải anh đã nói anh bị ai đó phong ấn thực lực sao? Tôi đã nói với anh, thanh Kiếm Tổ này của gia tộc tôi vô cùng lợi hại, nó chính là thanh kiếm sắc bén nhất lịch sử Hoa Hạ, tự bản thân có sức mạnh hủy diệt đất trời, nếu anh có được thanh kiếm này, chưa biết chừng có thể giết chết được kẻ đã phong ấn thực lực của anh đấy!”