Nghe thấy thế, sắc mặt Diệp Quân tức thì thay đổi, hắn vội vã nắm chặt tay Hiên Viên Lăng, khẩn trương nói nhanh: “Chớ có nói lung tung… Tôi chưa bao giờ có ý định giết người đó cả… Nghĩ thôi cũng không có… chưa từng có…”
Bị Diệp Quân nắm chặt tay, sắc mặt Hiên Viên Lăng chợt ửng hồng, muốn giãy ra nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại thành cầm ngược tay Diệp Quân.
Diệp Quân lúc này đang hơi hoảng loạn vì những lời Hiên Viên Lăng mới nói.
Thật đáng sợ!
Giết cha?
Không không, người nhà họ Dương, cha hiền con thảo, vĩnh viễn sẽ không bao giờ gây nên loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế!
Sau đó, Diệp Quân chợt phát hiện mình còn nắm tay người ta, bèn vội vã buông ra, cười cười gượng gạo: “Tôi không cố ý đâu”.
Hiên Viên Lăng lặng lẽ cúi đầu. Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt, lòng cảm động, hắn không ngờ rằng, chỉ một câu bâng quơ của hắn lại khiến cô ấy để tâm đến thế. Nhưng đồng thời, hắn cũng thấy băn khoăn, bởi vì cô gái này đang hi sinh sự trong sạch của mình…
Đúng lúc này, ngoài cửa chợt có tiếng bước chân vọng lại.
Hiên Viên Lăng lập tức biến sắc, vội vã lên giường, nằm cạnh Diệp Quân.
Diệp Quân ngây mặt nhìn cô ấy.
Hiên Viên Lăng nói: “Là đại trưởng lão và những người khác, hẳn là họ sợ tôi lừa họ… Kiếm Tổ của gia tộc Hiên Viên chúng tôi là vật rất quan trọng, cũng là một vật biểu trưng, dù con cháu của gia tộc Hiên Viên không thể rút nó lên thì gia tộc Hiên Viên cũng không thể đem nó cho người ngoài được, trừ khi, người đó chính là con rể của gia tộc Hiên Viên. Vì vậy, bọn họ mới thận trọng đến thế, phải kiểm tra chúng ta…”
Diệp Quân cười khổ: “Vậy phải làm sao đây?”
Hiên Viên Lăng cúi đầu: “Tôi… đêm nay tôi ngủ ở đây…”
Nói đến những lời sau cùng, giọng cô ấy đã nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Hả?”
Diệp Quân trợn mắt nhìn Hiên Viên Lăng như không thể tin vào tai mình.
Hiên Viên Lăng vẫn gục đầu: “Nếu không như thế thì biết làm sao”.
Diệp Quân cười khổ: “Cô không sợ tôi làm bậy sao?”
Hiên Viên Lăng nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ không làm thế”.
Diệp Quân không biết phải nói sao: “Trông tôi giống một kẻ quân tử chính trực à?”
Hiên Viên Lăng cười bảo: “Tôi chỉ biết là anh sẽ không như thế”.
Diệp Quân nghiêm nghị nói: “Lăng cô nương, làm như vậy, đối với cô rất…”
Hiên Viên Lăng bình tĩnh ngắt lời: “Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Ở nơi này, một cô gái từng có vài người bạn trai là chuyện rất bình thường, anh không nên giữ tư tưởng bảo thủ như thế”.
Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Có nghĩa là, cô cũng sẽ làm vậy đối với người đàn ông khác, phải không?”
Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Hiên Viên Lăng lập tức trở nên lạnh như băng, cô ấy nhìn Diệp Quân chằm chằm, sắc đỏ ngượng ngùng trên mặt đã biến mất sạch sẽ, thay vào đó là vẻ băng giá thấu xương.