Sở Hiên nhìn Diệp Quân mỉm cười: “Không phải ai cũng có thể xứng với cô giáo Thiên Thiên đâu”.
Mặc dù ngoài mặt nở nụ cười nhưng lại là nụ cười mỉa.
Các học viên khác cũng đều đồng thanh hét lên ủng hộ Sở Hiên.
Ngay lúc này Ngao Thiên Thiên bỗng vung tay đánh một bạt tai.
Bốp!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Sở Hiên đã bị đánh văng ra xa mấy chục mét.
Các học sinh đều ngơ ngác.
Ngao Thiên Thiên nhìn chằm chằm các học sinh, ánh mắt lạnh như băng: “Tôi chọn người đàn ông thế nào cần mọi người phiền lòng sao? Ăn no rửng mỡ hả?”
Các học viên đều trố mắt nhìn.
Ngao Thiên Thiên kéo Diệp Quân rời đi.
Sau khi đi đến vườn hoa, sắc mặt Ngao Thiên Thiên vẫn rất lạnh lùng, cô ấy không nói gì.
Diệp Quân khẽ nói: “Sao lại tức giận đến thế?”
Ngao Thiên Thiên lắc đầu: “Ta thích huynh là việc của ta, việc của hai ta không liên quan đến người ngoài, ta không thích người khác xen vào chuyện của chúng ta”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy muội có thể sẽ thất vọng đấy”.
Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười nói: “Muội xinh đẹp như vậy, trường học này không biết có bao nhiêu người thích muội…”
Ngao Thiên Thiên lắc đầu: “Ta chỉ cần huynh thích ta thôi”.
Hai tay Diệp Quân ôm lấy eo Ngao Thiên Thiên, sau đó hôn nhẹ lên trán cô ấy, cười nói: “Thích quá đi thôi”.
Ngao Thiên Thiên đỏ mặt, sau đó áp mặt vào trước ngực hắn, nói: “Tiếc là huynh lại thích khá nhiều người…”
Diệp Quân dịu giọng nói: “Ta có thể đảm bảo lúc ở bên cạnh muội, ta thích muội nhất”.