Lúc này, cô gái dân tộc Miêu đột nhiên lấy máy ảnh ra, sau đó cười nói: “Hai người đứng cạnh nhau đi, tôi chụp cho hai người bức ảnh”.
Hai người gật đầu.
Cô gái chĩa máy ảnh vào hai người, cười nói: “Cười”.
Hai người đồng thời nở nụ cười, sau khi cô gái bấm nút, hình ảnh của hai người lập tức được ghi vào một bức ảnh.
Một lát sau, hai người thay lại quần áo của mình, cô gái tiễn hai người ra ngoài, lúc này, Diệp Quân chợt hỏi: “Cô có giấy bút không?”
Cô gái vội gật đầu: “Có!”
Dứt lời, cô ta đi lấy giấy bút tới.
Diệp Quân cầm bút viết lên trên giấy.
Trong mắt cô gái lộ vẻ tò mò.
Một lát sau, Diệp Quân dừng bút, hắn đưa tờ giấy cho cô gái: “Cái này tặng cho cô, lúc rảnh cô có thể tu luyện theo những gì tôi viết trên này”.
Cô gái chớp mắt: “Tu luyện?”
Diệp Quân cười đáp: “Đúng thế”.
Sau đó, hắn đặt bút xuống, dắt theo Từ Chân xoay người rời đi.
Cô gái dân tộc Miêu nhìn tờ giấy, trong mắt lộ vẻ tò mò, đợi đến khi Diệp Quân và Từ Chân cùng biến mất ở cuối đường, cô gái mới cất tờ giấy, sau đó trở về trong cửa tiệm. Cô ta lấy ảnh chụp của hai người ra, sau đó dán lên vị trí dễ thấy nhất trên tường.
Vì những người đến đây mua đồ dân tộc Miêu đều sẽ được cô ta chụp làm kỷ niệm, trên vách tường có rất nhiều ảnh của các đôi tình nhân.
Ảnh của hai người Diệp Quân rõ ràng là nổi bật nhất.
Cô gái nhìn ảnh của hai người, cô ta cười ngọt ngào, sau đó xoay người đi vào phòng.
Còn Diệp Quân và Từ Chân đều không biết một ngày nào đó trong tương lai, bức ảnh này đã thay đổi số phận của hai người… Đương nhiên đó là chuyện rất lâu về sau.
Sau khi từ Miêu Trại về Yến Kinh, Từ Chân tiếp tục công việc sáng tác của mình, còn Diệp Quân thì đến câu lạc bộ Vô Biên.
Cha và Vô Biên Chủ là huynh đệ, chắc chắn Vô Biên Chủ biết cha ở đâu.
Hắn biết có thể cha và cô cô cũng sắp rời khỏi ngôi sao màu xanh, vì thế hắn cảm thấy khi cha đi, hai cha con nên trò chuyện với nhau.
Người có thể đi, nhưng ít nhiều cũng phải để lại chút đồ gì đó chứ.
Mà đến câu lạc bộ Vô Biên, đương nhiên Diệp Quân không thể quên được một người.
Tô Tử!
Diệp Quân đến dưới lầu tập đoàn Tô Thị, không lâu sau Tô Tử vội vã đi ra, lúc này cô ấy đang mặc trang phục công sở, bên trên là áo sơ mi trắng, bên dưới là váy ngắn màu đen ôm lấy cặp mông vểnh, vô cùng quyến rũ và nóng bỏng.
Nhìn thấy Diệp Quân, Tô Tử lập tức chạy tới ôm chặt lấy hắn, run rẩy nói: “Tôi còn tưởng anh quên tôi rồi chứ!’
Diệp Quân cười: “Chẳng phải cô rất bận sao?”
Tô Tử liếc hắn, hờn dỗi: “Rất bận, nhưng anh không thể đến gặp tôi được à?”