Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2164





Chương 2088

Theo lệ, bề dưới đưa vợ tới gặp bề trên, bề trên nên tặng quà.

Nhị Nha nhìn Diệp Quân, hơi đau đầu.

Tặng chút quà cũng được, nhưng cô bé sợ thằng cháu trai này mỗi ngày lại đưa một cô vợ khác nhau tới…

Diệp Quân cứ nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch như thể không đưa quà thì hắn sẽ không đi.

Lúc này Nhị Nha bỗng lên tiếng: “Chờ ta một chút”.

Nói xong cô bé kéo Tiểu Bạch sang một bên thảo luận, hai người vừa nói vừa nhìn Tô Tử, như đang bàn xem nên tặng cái gì thì thích hợp.

Một lúc sau, hai người quay lại, Tiểu Bạch lấy ra một chiếc vòng tay màu vàng, khi nhìn thấy vòng tay ấy, mắt Diệp Quân sáng lên.

Chiếc vòng tay này là thần vật Tiểu Bạch vơ vét được khi hắn cùng Tiểu Bạch, Nhị Nha và dì Mộ đến khu vực Thần Hư lúc trước!

Thần vật vô cấp bậc.

Diệp Quân cười rạng rỡ, Tiểu Bạch thật hào hóng!

Tiểu Bạch đưa vòng cho Tô Tử, Tô Tử do dự nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười bảo: “Mau nhận lấy đi”.

Nghe vậy Tô Tử gật đầu, nhận lấy vòng tay màu vàng, cô ấy nhìn Tiểu Bạch với ánh mắt đầy yêu thương: “Cảm ơn”.

Tiểu Bạch cười toe toét, vẫy vẫy móng vuốt nhỏ.

Nhị Nha giải thích: “Nó nói cô là vợ của cháu trai ta thì tức là cháu dâu của chúng ta, không cần khách sáo”.

Vẻ mặt Tô Tử cứng đờ.

Nhị Nha nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Thần vật vô cấp bậc rất quý giá, chúng ta cũng chỉ có vài chiếc thôi, vậy nên…”

Tiểu Bạch chớp mắt định xua móng vuốt nhưng bị Nhị Nha nắm lấy đuôi…

Tiểu Bạch: “…”

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu, cảm ơn Nhị Nha Tiểu Bạch, ngày mai ta tìm các ngươi đi chơi”.

Nói xong hắn kéo Tô Tử đi.

Nhìn hai người rời đi, Tiểu Bạch chớp chớp mắt, vẫy móng vuốt nhỏ.

Nhị Nha ôm Tiểu Bạch đi về câu lạc bộ: “Nếu chúng ta nói với hắn chúng ta còn mấy trăm nghìn thần vật vô cấp bậc, hắn có như thế này không? Chắc chắn hắn sẽ mỗi ngày đưa một cô vợ tới, lúc đó ai mà chịu được? Hơn nữa nếu để hắn biết chúng ta có nhiều như vậy, hắn sẽ không cảm thấy thứ này rất quý giá nữa! Vậy nên chúng ta phải giả nghèo, thi thoảng cho hắn một chiếc, như vậy hắn sẽ vô cùng vui và thỏa mãn, hiểu không?”

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nửa hiểu nửa không…

Nhị Nha cười thật tươi: “Đi nào, đi chơi bóng, he he…”

Nói rồi cô ấy ôm Tiểu Bạch nhảy chân sáo chạy về phía câu lạc bộ.



Ven đường, Tô Tử lấy chiếc vòng tay màu vàng ra, khó hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”

Diệp Quân cười đáp: “Một thần vật vô cùng lợi hại”.

Tô Tử hơi tò mò: “Lợi hại đến mức nào?”

Diệp Quân cười: “Rất lợi hại, đến lúc đó tôi sẽ dạy cô cách sử dụng”.

Tô Tử gật đầu, cười ngọt ngào: “Được”.