Sắc mặt Ngao Thiên Thiên ửng đỏ, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, ông ấy quan sát Diệp Quân một lúc rồi hỏi: “Đại Đế rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Người đàn ông gật đầu: “Chuyến đi lần này có thu hoạch không nhỏ nhỉ”.
Advertisement
Diệp Quân đáp: “Đúng thế, đều nhờ cha trấn áp tu vi của con đấy”.
Người đàn ông cười to, sau đó hỏi: “Vẫn còn giận à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không có, con biết cha có ý tốt, muốn con chân chính trở thành người bình thường một lần”.
Advertisement
Trong mắt người đàn ông lộ vẻ vui mừng và yên tâm: “Lúc trước để con kế thừa thư viện Quan Huyên quá sớm là do cha không suy nghĩ thấu đáo, con không trách cha chứ?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Con đâu có đánh lại cha!”
Người đàn ông cười to.
Người phụ nữ nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó cũng nở nụ cười.
Người đàn ông cười nói: “Đi dạo với cha đi”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai cha con đi về phía xa.
Ngao Thiên Thiên đứng bên cạnh người phụ nữ, ít nhiều vẫn còn hơi thấp thỏm.
Người này là đại lão Thiên Mệnh đấy!
Người phụ nữ váy trắng thấy Ngao Thiên Thiên hơi kiêng dè thì mỉm cười nói: “Gọi một tiếng cô cô nghe thử xem nào!”
Người phụ nữ mỉm cười: “Biết trong vũ trụ rộng lớn này, loài rồng nào mạnh nhất không?”
Ngao Thiên Thiên lắc đầu.
Người phụ nữ nói tiếp: “Tám mươi tỷ năm trước có một loài rồng được gọi là rồng tổ, hình thành trong quá trình bốn nguyên tố hỗn độn phát triển biến hoá, nó sống theo Đạo, hấp thu Tổ Nguyên trưởng thành, tu vi cả đời luôn phi thường… Con có muốn trở thành người thừa kế của dòng dõi rồng tổ không?”
Ngao Thiên Thiên không chút do dự mà lập tức gật đầu.
Dù không biết rồng tổ là cái gì, nhưng chắc chắn là rất lợi hại, hơn nữa rõ ràng cô cô này đang muốn tặng cho cô ấy kỳ ngộ.
Người phụ nữ khẽ mỉm cười, bà ấy đột nhiên ngẩng đầu vung tay áo, kiếm Hành Đạo đột nhiên bay đi.