Từ Chân khẽ cười: “Ta nghĩ, cậu nói rất hay, chúng ta không có quyền thay chúng sinh đưa ra bất kì quyết định nào, cũng không thể chặt đứt con đường tu hành của thế hệ sau khi mà chúng ta đã vô địch, loại hành vi này là không tốt”.
Diệp Quân nghiêm túc nắm tay Từ Chân, nhẹ nhàng gọi: “Chân tỷ…”
Từ Chân cắt ngang lời hắn: “Thời gian của ta không còn nhiều, cậu hãy nghe ta nói, ta đi rồi, Chân vũ trụ, Tiểu Nhu và mấy đứa nhỏ, giao cả cho cậu đó”.
Nói đoạn, cô ta vươn tay nhẹ nhàng xoa má Diệp Quân, nói thật khẽ: “Người làm ta yên tâm nhất chính là cậu, người khiến ta không yên lòng nhất cũng là cậu… Bởi vì bình thường cậu rất thông minh, thông minh hơn bất kì kẻ nào, nhưng có đôi khi lại rất ngốc…”
Advertisement
Viền mắt Diệp Quân đã đỏ lên, giọng run run: “Chân tỷ, tỷ trấn áp Vũ Trụ Kiếp bao lần rồi, lẽ nào lần này…”
Từ Chân mỉm cười, đang định nói gì thì từ phía đối diện, ông lão áo đen đứng bên phải đã cất giọng lạnh lùng: “Còn chưa xong à? Muốn tâm tình yêu đương thì…”
Advertisement
Từ Chân bất chợt quay đầu liếc nhìn ông ta một cái…
Ầm!
Ngay lập tức, ông già áo đen kia nổ tung, máu và thịt vụn văng ra tứ phía, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Thấy thế, sắc mặt đám cường giả chợt trở nên căng thẳng, nhìn Từ Chân bằng ánh mắt tràn đầy kiêng kị.
Cô gái áo bào trắng chỉ nhìn Từ Chân, lẳng lặng không nói.
Từ Chân không nhìn bọn họ lấy một cái mà quay đầu nhìn Từ Nhu và Từ Thụ, mỉm cười: “Hai muội lại đây”.
Từ Nhu và Từ Thụ bước tới, Từ Chân nhìn về phía Từ Nhu, dịu dàng nói: “Ta biết muội vẫn luôn muốn giúp ta chia sẻ chuyện về Vũ Trụ Kiếp, tất cả những điều muội làm, ta đều biết…”
Nước mắt Từ Nhu trào dâng.
Từ Chân nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta rồi lại nói khẽ: “Ta đi rồi, muội hãy phụ tá Tiểu Quân, cậu ấy có thiên phú, tâm tính cũng tốt, chỉ còn thiếu kinh nghiệm, chưa từng trải… Nhưng chỉ cần cho cậu ấy thêm thời gian, cậu ấy có thể trở nên mạnh hơn, cái Tiểu Quân thiếu là thời gian, vì thế, hãy tận mọi khả năng giúp cậu ấy tranh thủ thêm một chút…”
Từ Nhu nhìn Từ Chân, nước mắt không ngừng rơi: “Thật sự không còn cách nào khác sao?”
Từ Chân chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Đúng lúc này, từ nơi sâu thẳm giữa tinh không vô tận, một chiếc bóng màu đỏ như máu đột nhiên thong thả bước ra.
Cùng với sự xuất hiện của hư ảnh đỏ máu kia, toàn bộ vùng tinh không của hệ Ngân Hà đã biến thành một màu máu tươi, đồng thời, từng luồng uy áp khủng bố lan tràn khắp chốn.
Cảm thụ được uy áp khủng khiếp này, đám cường giả có mặt ở đây đều biến sắc.
Vũ Trụ Kiếp!
Diệp Quân quay người, nhìn về phía hư ảnh đỏ máu kia, sắc mặt căng thẳng chưa từng thấy, đứng trước mặt hư ảnh này, hắn liền cảm thấy mình thật nhỏ bé, tựa như con sâu cái kiến.
Không chỉ mình hắn, nơi này, trừ cô gái áo bào trắng cùng Từ Chân, tất cả những người còn lại đều có cảm giác như thế.
Ác Đạo!
Đây cũng là Đại Đạo!
Hư ảnh kia chậm rãi đi về bên này, dần dần, thân thể bắt đầu ngưng tụ chân thật hơn. Khi còn cách nơi các cường giả tụ tập hơn nghìn trượng, hư ảnh kia đã ngưng tụ thành một cô gái.