Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2239: “Ta không muốn hiểu! Không muốn hiểu!”



Thân thể cô gái kia trông tựa như được ngưng tụ từ máu, mái tóc đỏ máu xõa tung bên vai, hai mắt đỏ tươi, sóng sánh như một biển máu.



Ác Đạo!



Cô gái đỏ máu nhìn về phía Từ Chân: “Thế đạo này, cuối cùng ngươi cũng không thể cứu vớt được nữa rồi”.



Từ Chân nhìn cô ta, mỉm cười: “Cứ thử xem”.

Advertisement



Cô gái đỏ máu bình thản nhấc tay cuốn một lọn tóc của mình, cười khẽ một tiếng: “Vậy thì mời ngươi thử trấn áp ta lần nữa, ngươi… dám không?”



Từ Chân cười cười, nói: “Ta biết, trấn áp ngươi một lần, ngươi sẽ đột phá, triệt để áp chế thiện niệm của ngươi, khi đó ngươi sẽ có thể cưỡng chế dung hợp với Thiện Đạo, khôi phục toàn bộ thực lực của mình, đồng thời đạt tới một độ cao mới”.



Advertisement



Cô gái đỏ máu kia nhìn chằm chằm vào Từ Chân: “Nếu ngươi chịu bỏ đi nhân tính của mình, ta đây tự biết còn xa mới địch lại ngươi, chỉ tiếc ngươi không bỏ được. Trong lòng ngươi có quá nhiều thứ không thể dứt bỏ, ví dụ như mấy kẻ bên cạnh ngươi kia, cùng với chúng sinh trong Chân vũ trụ của ngươi…”



Diệp Quân bỗng cắt ngang: “Chân tỷ, vì sao tỷ không muốn vứt bỏ nhân tính của mình?”



Từ Chân cười cười: “Đồ ngốc, nếu ta vứt bỏ nhân tính của mình thì sẽ trở nên giống như họ thôi”.



Diệp Quân ngây người.



Bên kia, cô gái đỏ máu lại lên tiếng: “Nếu ngươi đã không thể bỏ qua nhân tính thì hôm nay ngươi chết chắc rồi”.



Từ Chân chẳng màng đến lời nói của cô gái đỏ máu đo, cô ta nhẹ nhàng vươn tay xoa lên gò má Diệp Quân, nói khẽ: “Nhân tính, chính là chấp niệm, thần tính thì không có dục vọng cũng không có ước mong, không có ràng buộc… Hãy hứa với ta, sau này chớ nên vì vô địch mà bỏ qua nhân tính của mình… Người ta thích là một người sống động tình cảm, có máu có thịt, chứ không phải một kẻ đứng trên cao nhìn xuống, chẳng có bất kì tình cảm gì…”



Đáy mắt Diệp Quân mờ hơi nước: “Chân tỷ, vừa rồi cô cô ta…”



Từ Chân mỉm cười: “Đây là chuyện của chính ta! Sao lại muốn người khác hỗ trợ?”



Cô ta cũng có lòng kiêu hãnh của mình!



Diệp Quân còn muốn nói điều gì, Từ Chân đã chặn lại: “Đó là chuyện của chúng ta”.



Chúng ta!



Diệp Quân ngây người.





Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Nếu ta cần có người giúp, người này chỉ có thể là cậu… Cậu hiểu ý ta không?”







Diệp Quân lắc đầu, nước mắt không thể kìm nổi đã lặng lẽ rơi xuống: “Ta không muốn hiểu! Không muốn hiểu!”







Từ Chân bỗng bước tới, nhẹ nhàng hôn lên môi Diệp Quân. Lát sau, hai đôi môi tách ra, cô ta mỉm cười: “Cửa ải khó khăn này, ta và cậu cùng nhau vượt qua, không gọi người giúp, được không?”







Diệp Quân vẫn lắc đầu nguầy nguậy, hắn nắm chặt tay Từ Chân, ánh mắt tràn đầy kiên định: “Nếu tỷ có nguy cơ phải chết, ta sẽ gọi người, nhất định sẽ gọi”.







Từ Chân hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Nhưng nếu cậu gọi người tới, thì sẽ… không bao giờ có thể vô địch”.







Diệp Quân nhìn Từ Chân: “Vì tỷ, ta tình nguyện làm một kẻ mang tiếng ăn bám, đến khi đó, tỷ đừng chê ta yếu là được”.







Từ Chân cúi đầu, nước mắt bỗng lã chã như châu ngọc lăn trên má.




Nhưng khi cô ta ngẩng lên, khuôn mặt lại tràn đầy ý cười, đột nhiên, cô ta nhón gót hôn lên môi Diệp Quân.