Tống Chỉ Ngôn cười khổ: “Cô định nhận thua vậy sao?”
Dạ Thư Nhu bình tĩnh nói: “Bọn họ cho ta thời hạn ba ngày, sau ba ngày nếu không có hồi âm thì bọn họ sẽ ủng hộ Dạ An Quân”.
Diệp Quân nói: “Nhà họ Cổ có thể đại diện năm giới sao?”
Dạ Thư Nhu nhìn Diệp Quân, cười nói: “Nhà họ Cổ đại điện ba giới, chỉ cần bọn họ ủng hộ ta thì cơ hội thắng của chúng ta sẽ lớn hơn, bởi vì trong hai giới còn lại, có một giới do ông ngoại ta kiểm soát, nhưng ông ấy cũng đang đợi, nếu nhà họ Cổ không ủng hộ ta thì ông ấy cũng sẽ ủng hộ Dạ An Quân”.
Advertisement
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Vậy có nghĩa là đều phụ thuộc vào nhà họ Cổ?”
Dạ Thư Nhu gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Quân nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải nói do chúng sinh bỏ phiếu chọn sao? Tại sao nhà họ Cổ có thể quyết định…”
Advertisement
Dạ Thư Nhu giải thích: “Mặc dù mười bảy châu thuộc đế quốc cai quản, nhưng đều có chính quyền riêng, nhà họ Cổ đã hoạt động nhiều năm, có sức ảnh hưởng lớn. Nếu bọn họ hỗ trợ chúng ta thì sẽ nắm chắc hơn. Mà hai giới còn lại luôn đi theo nhà họ Cổ!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Nói cách khác, nếu nhà họ Cổ ủng hộ Thư Nhu cô nương, Thư Nhu cô nương có thể nắm chắc phần thắng sao?”
Dạ Thư Nhu lắc đầu: “Không thể, ngoài vòng bầu cử, còn một vòng quan trọng nữa là đấu võ”.
Diệp Quân nhíu mày: “Đấu võ?”
Dạ Thư Nhu gật đầu: “Người được chọn làm hoàng đế phải văn võ song toàn, nếu đấu võ thua thì sẽ trực tiếp bị loại”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Vậy bầu cử còn có ý nghĩa gì nữa?”
Dạ Thư Nhu nói: “Người thắng bầu cử nhận được ba thành Vương Đạo Dân, có thể nâng cao thực lực ít nhất ba lần, thậm chí là cao hơn”.
Diệp Quân nhíu mày: “Có thể như vậy sao?”
Dạ Thư Nhu gật đầu.
Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thư Nhu cô nương, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”
Nghe vậy, người trong điện đều sững sờ.
Dạ Thư Nhu nhìn Tống Chỉ Ngôn, nói: “Được”.
Tống Chỉ Ngôn đứng lên, nhìn Diệp Quân rồi cười nói: “Hai người nói chuyện đi!”
Nói xong rồi quay người ra ngoài.
Hai người Lý Minh thấy vậy hơi do dự, nhìn Diệp Quân rồi cũng đứng lên ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, trong điện chỉ còn lại hai người họ.
Dạ Thư Nhu cười nói: “Diệp công tử không phải là anh họ của Chỉ Ngôn nhỉ?”
Diệp Quân gật đầu: “Cô nương quả là có con mắt tinh tường!”