Một lúc sau, Diệp Thanh Thanh mới dừng lại, mà trên người Diệp Quân cũng đã có rất nhiều vết kiếm đâm.
Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, Diệp Thanh Thanh cầm kiếm đứng trên tường thành, vẻ mặt vô cảm, không nói gì.
Hình như tức giận thật rồi.
Advertisement
Diệp Quân hơi hối hận, lẽ ra hắn không nên đùa kiểu này.
Diệp Thanh Thanh nói: “Ta rất hỗn láo, tính tình nóng nảy, không giảng đạo lý, hay ghen tuông… Các ngươi không thích ta cũng là chuyện bình thường…”
Vừa nói bà ấy vừa ngẩng đầu nhìn khoảng không sâu thẳm, trong mắt lộ vẻ mệt mỏi: “Sau khi con bình an vô sự, ta sẽ rời đi, không xuất hiện trước mặt các người nữa, làm các người khó chịu”.
Advertisement
Nghe Diệp Thanh Thanh nói thế, Diệp Quân biến sắc.
Hắn biết lớn chuyện rồi.
Cô cô giận thật rồi.
Tiểu Tháp bỗng cười mỉa: “Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm kìa… để ta xem ngươi dỗ dành thế nào”.
Diệp Quân thầm nói: “Chỉ có thể hy sinh Tháp gia rồi”.
Tiểu Tháp: “?”
Diệp Quân không dám đùa, hắn bước đến cạnh Diệp Thanh Thanh, bà ấy xem hắn như không khí.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Cô cô?”
Diệp Thanh Thanh nhìn đằng xa không đáp lời.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Thật ra so với cô cô váy trắng, con… con và Tháp gia thích ở với người hơn”.
Tiểu Tháp bắt đầu run rẩy.
Ôi vãi!
Mẹ nó chứ, thế mà còn nhắc đến nó.
Nghe Diệp Quân nói thế, vẻ mặt Diệp Thanh Thanh trở nên vi diệu, bà ấy nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thực lực của cô cô váy trắng rất mạnh, rất xinh đẹp, là một người rất tốt, nhưng… con... con và Tháp gia chỉ cảm thấy bà ấy ở rất xa rất xa khi bọn con đứng trước mặt bà ấy. Còn cô cô Thanh Thanh thì khác, ở chung với người rất vui vì người có máu thịt, là một người thực tế, mặc dù tính tình... như Tháp gia nói đó, đôi khi người hơi cáu kỉnh nhưng thật ra người rất chân thực, hơn nữa người mạnh miệng nhưng lại rất mềm lòng, rất tốt”.
Nghe Diệp Quân nói thế, Tháp gia cảm thấy cả người tê dại.
Tên khốn này là ma quỷ sao?
Lúc nói mấy lời nguy hiểm thì lấy Tháp gia ra, còn bản thân hắn thì lại là mấy lời khen ngợi…
Mấy lời này quả thật rất mưu mô.
Tên này đúng là thừa kế toàn bộ mưu trí thông minh của cha mẹ.
Quá vô lý!
Nghe Diệp Quân nói thế, Diệp Thanh Thanh nhìn hắn không nói gì.