Dĩ nhiên lòng hắn vẫn là giả, không chỉ giả vờ với cô cô Thanh Thanh, còn giả vờ với cô cô váy trắng…
Tháp gia bỗng nói: “Ngươi không sợ cô cô váy trắng nghe thấy sao?”
Diệp Quân thầm nói: “Không sợ không sợ, Tháp gia yên tâm, cô cô váy trắng đã đi trùng sinh với cha rồi”.
Tháp gia nói: “Ngươi không sợ, sao còn muốn nhắc đến ta?”
Diệp Quân: “…”
Lúc này Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Con không thấy tính cách của ta rất tệ sao?”
Advertisement
Diệp Quân vội lắc đầu: “Tính tình cô cô không tệ chút nào, con chưa từng thấy người chủ động tức giận”.
Diệp Thanh Thanh lại nói: “Con không nghĩ ta rất hồ đồ sao?”
Diệp Quân vội nói: “Không không, con thấy cô cô rất có cá tính”.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Ta luôn ghen tị với người phụ nữ đó”.
Advertisement
Diệp Quân vội nói: “Đó là vì người quan tâm đến bọn con, nếu người không để tâm đến bọn con thì với tính cách của người đã không thèm nói chuyện với bọn con một câu nào rồi, thế nên người không cần phải ghen tị, người coi bọn con là người thân…”
Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Nếu con chỉ có một cô cô thì con chọn ai?”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Thôi xong rồi!
Câu này có thể trả lời được sao?
Chết tiệt!
Nếu trả lời thì đều đắc tội với các cô cô.
Mà cô cô lại rất nhiều, còn rất mạnh, hơn nữa đều từng đến giúp hắn.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Trả lời đi”.
Diệp Quân toát mồ hôi lạnh.
Tiểu Tháp cười nhạo, cảm thấy vui khi thấy người gặp họa.
Diệp Quân suy nghĩ một chốc, sau đó nói: “Cô cô Thanh Thanh, trong lòng con, mọi người đều là độc nhất vô nhị, đều là người thân của con, con chỉ có thể nói mọi người là người quan trọng nhất với con, còn với cha con thì con không biết”.
Tiểu Tháp mắng một tiếng: “Chết tiệt?”
Lúc mâu thuẫn chưa thể giải quyết thì chuyển mũi tên về phía khác.
Tên này đúng là thiên tài.
Thấy Diệp Quân chuyển mũi tên về hướng người khác, Diệp Thanh Thanh không khỏi nở nụ cười, nhưng chỉ trong thoáng chốc, bà ấy nhìn Diệp Quân, cũng không làm khó dễ tên nhóc này nữa, lập tức nói: “Đợi lát nữa trận pháp này bị phá vỡ thì đánh ra ngoài với ta”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Lúc này hắn mới thầm thở phào.
Sau này cũng không dám đùa nữa.
Cô cô Diệp Thanh Thanh này không dễ đối phó.
Diệp Quân xoay người ngẩng đầu lên, trận pháp hai bên vẫn còn đang đấu với nhau.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn Phong Lão ở một bên, lúc này sắc mặt Phong Lão hơi khó coi.
Thấy thế, Diệp Quân sầm mặt.
Hắn biết e là bên họ đã không còn nhiều sức lực nữa.
Lúc này bỗng có hàng trăm người đồ đen bí ẩn xuất hiện xung quanh tường thành.
Phong Lão nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Thiếu chủ, lát nữa lao vào đánh, họ sẽ đột phá vòng vây cho các cậu”.
Diệp Quân lặng thinh.
Đột phá vòng vây?
Dù chạy thoát được ra khỏi đây, thì có thể chạy trốn đến đâu?