Thời không trước mặt Diệp Quân bỗng nứt lìa, sau đó một thanh kiếm lao ra.
Rầm!
Cả người Diệp Quân và tấm khiên cổ lập tức văng ra xa mấy vạn trượng.
Lúc này Diệp Quân cảm thấy cả người mình đều bắt đầu hỏng.
Advertisement
Khi hắn dừng lại, lại có thêm một thanh kiếm nữa lao đến.
Đồng tử Diệp Quân co lại, ngay khi hắn định rút kiếm ra, Tiểu Tịnh bỗng xuất hiện trước mặt hắn, bà ấy lại siết chặt nắm đấm, sau đó tung ra một quyền.
Quyền kiếm va chạm.
Advertisement
Keng!
Hai người cùng lui về sau.
Diệp Quân nhìn về phía cách đó cả ngàn trượng, có một ông lão tay cầm trường kiếm đứng đó, ánh mắt bình tĩnh, trên người không có kiếm ý và khí tức kiếm đạo, dường như là người không tồn tại.
Kiếm tu!
Vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, trên đường đến đây hắn gặp khá ít kiếm tu, chỉ có mấy người nhưng ai cũng cực kỳ mạnh.
Kiếm của ông lão trước mặt này là kiếm mạnh nhất trong các đối thủ mà hắn từng gặp.
Kiếm của Đại Kiếm Đế Quân – Cố Nam Dung cũng mạnh nhưng sau khi đối phương đột phá, hắn cũng chưa đánh nhau lại với đối phương nên hắn không biết kiếm của đối phương đã đạt đến mức nào.
Ông lão không để tâm đến Tiểu Tịnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.
Cả người ông lão bỗng trở nên mờ ảo.
Diệp Quân ở đằng xa dựng hết cả tóc gáy, tay hắn cầm kiếm Thanh Huyên chém một nhát về phía trước.
Ngay khi kiếm Thanh Huyên vừa chém xuống, một thanh kiếm lập tức lao đến, sau đó đâm vào mũi kiếm Thanh Huyên.
Keng!
Xoẹt xoẹt!
Cả người Diệp Quân văng ra xa.
Nhưng kiếm trong tay ông lão đó lại nứt thành hình mạng nhện.
Thấy thế ông lão nhíu mày, đôi mắt vẫn luôn điềm tĩnh đó hiện lên phần xao động.
Kiếm này đã đi theo ông ta rất nhiều năm, đánh nhau với rất nhiều người chưa từng bị hư hỏng, mà hôm nay kiếm này lại bị hỏng.
Ông lão chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, ánh mắt nhìn sang kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân: “Ta đã nghe danh Kiếm Chủ Nhân Gian đã lâu, nhưng tiếc là chưa bao giờ đấu với ông ta, không ngờ chỉ là bội kiếm của ông ta mà đã mạnh như thế, bái phục”.