Bây giờ Huyền Hoàng Giới là căn cứ của họ. Trong Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Quân quay đầu nhìn sang Thiên Mệnh Váy Trắng bên cạnh: “Cô cô, lần này chúng ta phải đi đâu?” Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Đi theo bước chân của ông nội con và Tiêu Dao Kiếm Tu”. Ông nội và Tiêu Dao Kiếm Tu. Diệp Quân hỏi tò mò: “Bây giờ họ đến đâu rồi?” Advertisement Thiên Mệnh Váy Trắng lắc đầu: “Ta không biết”. Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Có phải họ rất nhàm chán nên mới đi phiêu du ở khắp nơi không?” Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Họ không phải cảm thấy nhàm chán mà là đang đợi”. Advertisement Diệp Quân hơi ngờ vực: “Đợi?” Thiên Mệnh Váy Trắng quay đầu sang nhìn Diệp Quân, hơi ngờ vực: “Con không biết sao?” Diệp Quân trầm giọng nói: “Con không biết”. Thiên Mệnh Váy Trắng chớp mắt, không nói gì. Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng, sau đó nói: “Cô cô, có phải mọi người giấu con cái gì không?” Thiên Mệnh Váy Trắng vô thức gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu. Diệp Quân ngơ ngác. Người đang có ý gì đấy… Thiên Mệnh Váy Trắng mỉm cười: “Cũng chỉ giấu con vài chuyện, không phải chuyện quan trọng”. Diệp Quân nói: “Có thể nói cho con biết không?” Thiên Mệnh Váy Trắng hơi do dự. Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng: “Không được sao?” Thiên Mệnh Váy Trắng ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Họ giấu con hai việc, một trong đó thì ta có thể nói với con nhưng chuyện còn lại thì không được”. Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?” Thiên Mệnh Váy Trắng nghiêm túc nói: “Vì tốt cho con”. Diệp Quân lặng thinh. Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Mặc dù ta thấy họ làm thế là không ổn nhưng họ muốn làm vậy, ta cũng không còn cách nào khác”. Diệp Quân nói: “Không thể nói với con thật sao?” Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Tạm thời không thể nói”. Diệp Quân nói: “Vậy người cho nói chuyện có thể nói đi”. Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Họ muốn lập ra một trật tự”. Diệp Quân nhíu mày: “Họ?” Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Là Váy Trắng, cha, ông nội con và Tiêu Dao Kiếm Tu, à phải rồi còn có chủ nhân bút Đại Đạo”.