Diệp Quân cười nói: “Cô cô, cha sống lại một đời, mọi người sẽ đi theo sao?”
Thiên Mệnh Váy Trắng lắc đầu: “Tạm thời thì không”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Bây giờ huynh ấy là của một mình cô cô váy trắng”.
Advertisement
Diệp Quân chớp mắt: “Cô cô váy trắng sẽ ghen tị à?”
Thiên Mệnh Váy Trắng khẽ cười, sau đó nói: “Ở thế giới này thì không, nhưng ở thế giới đó chắc chắn sẽ có”.
Ghen tị!
Advertisement
Diệp Quân hơi tò mò.
Nếu cô cô váy trắng ghen thì sẽ thế nào?
Sẽ không vung tay lên hủy diệt thế giới chứ?
Nghĩ đến đây, Diệp Quân không khỏi lắc đầu khẽ cười.
Ngay lúc này Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Chúng ta đến rồi”.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, lúc này Thiên Mệnh Váy Trắng kéo cánh tay hắn rồi biến mất.
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân và Thiên Mệnh Váy Trắng đi vào một tinh không, vừa bước vào tinh không này, Diệp Quân lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Cả tinh không vô tận thế mà toàn là một màu đỏ của máu hệt như một biển máu.
Vừa bước vào tinh không màu đỏ máu này, Diệp Quân đã cảm nhận được cảm giác ép bức trước nay chưa từng có.
Vũ Trụ Kiếp.
Uy lực này cực kỳ đáng sợ, đáng sợ hơn uy lực Tổ Long mà hắn gặp trước đó ít nhất một trăm lần.
Lúc này cả người hắn không khỏi run lên.
Sợ hãi!
Cảm giác sợ hãi bỗng dâng lên từ tận đáy lòng, sau đó lan ra khắp người hắn.
Lúc này Thiên Mệnh Váy Trắng kéo cánh tay Diệp Quân, kiếm thế cực mạnh chắn trước mặt hắn.
Có kiếm thế chặn lại, Diệp Quân mới cảm thấy đỡ hơn.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía xa, tận cuối tinh không liên tục có tia chớp màu máu lóe lên, mỗi tia chớp đều ẩn chứa sức mạnh hủy diệt thế giới, cực kỳ đáng sợ.
Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn tận cuối tinh không vũ trụ đó, lúc này vẻ mặt bà ấy cũng khá nghiêm trọng: “Đó chính là vị trí của Ác Đạo”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô cô, chẳng phải Chân tỷ đã trấn áp cô ta bằng bản thể rồi sao? Tại sao khí tức Ác Đạo này…”
Thiên Mệnh Váy Trắng lắc đầu: “Không trấn áp được”.