Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Có lẽ, không có thời gian một trăm năm…”
Diệp Quân bỗng nói: “Cô cô, con muốn gặp Chân tỷ”.
Advertisement
Thiên Mệnh Váy Trắng lặng thinh.
Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng: “Cô cô, làm ơn”.
Khu vực kiếp nạn ở phía xa không phải là thứ mà hắn có thể vượt qua.
Advertisement
Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Bây giờ Chân Thần có chín mươi phần trăm thần tính…”
Diệp Quân mỉm cười: “Với con, tỷ ấy vẫn là Chân tỷ”.
Thiên Mệnh Váy Trắng im lặng một lúc lâu rồi nói: “Ta bảo vệ con qua đó”.
Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn cô cô”.
Thiên Mệnh Váy Trắng bỗng xòe tay ra, kiếm trong tay bỗng bay lên chém một nhát.
Vèo!
Nhát kiếm này phá không trung bay đi, khu vực kiếp nạn đó bị chém tạo ra một con đường.
Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Mau lên”.
Diệp Quân gật đầu, biến thành kiếm quang bay về phía xa dọc theo con đường đó.
Khi hắn xuyên qua khu vực kiếp nạn, một người phụ nữ đỏ máu bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn, hắn chưa kịp phản ứng thì đã có một bàn tay đã bóp lấy cổ họng hắn.
Ác Đạo!
Ác Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân, mặt mày hung tợn.
Lúc này một giọng nói không cảm xúc bỗng vang lên phía sau Ác Đạo: “Ngươi làm hắn bị thương thử xem”.
Giọng nói quen thuộc này!
Diệp Quân giật mình, nhìn ra sau lưng Ác Đạo, thấy một người phụ nữ trong chiếc váy dài màu xanh nhạt đứng đó. Tóc trắng như tuyết, mắt lạnh như băng.
Là Từ Chân!
Chân tỷ đến!
Vô số khoảnh khắc quen thuộc với đối phương vụt qua như điện xẹt trong đầu Diệp Quân.
Ác Đạo nghe thấy Từ Chân lên tiếng thì quay lại, hung tợn gằn giọng: “Bản thân ngươi còn chưa lo xong mà còn muốn bảo vệ hắn?"