Ác Đạo khinh bỉ: “Ngươi không phải là phế vật thì là thứ gì? Trăm năm? Ngươi cho rằng con ả kia chịu được trăm năm sao?"
Diệp Quân nhíu mày: “Cô có ý gì?"
Ác Đạo nhăn nhở: “Ra là ngươi không biết à? Ha ha ha! Ngươi cho rằng thứ ả đang trấn áp chỉ là vũ trụ kiếp thôi ư? Thứ ấy đến từ vô vàn chúng sinh, trấn áp nó chẳng khác gì đi ngược lại Đạo, mỗi ngày đều bị ác niệm của chúng sinh phản phệ... Cảm giác ấy, khà khà...”
Bị chúng sinh phản phệ?!
Diệp Quân nghe vậy thì biến sắc.
Ác Đạo vung tay lên. Một màn sáng xuất hiện cách đó trăm trượng, chiếu cảnh bản thể của Từ Chân đứng trong một vùng không gian hỗn độn vô danh, nơi có vô số ác niệm đang không ngừng ùa vào cơ thể cô ta.
Ăn mòn từng chút một.
Sức mạnh chúng sinh đang liên tục ăn mòn Từ Chân, khiến cho sự sống của cô ấy biến mất theo từng ngày.
Ác Đạo nở nụ cười lạnh lùng với Diệp Quân: “Ngươi cho rằng ả chỉ đang trấn áp ta thôi sao? Không, ả đang trấn áp ác quả của ngàn vạn chúng sinh này. Trăm năm mà ả nói chỉ là để gạt ngươi mà thôi, chứ ả cùng lắm chỉ chịu được mười năm trước khi bị ác niệm ấy xâm chiếm hoàn toàn”.
Diệp Quân siết chặt hai tay, run rẩy hỏi Từ Chân: “Chân tỷ, cô ta nói thật ư?"
Mười năm!
Mười năm!!
Căn bản không có trăm năm gì cả!
Mà chỉ mười năm thôi, Từ Chân sẽ bị ác niệm xâm chiếm hoàn toàn.
Tỷ ấy đang gạt mình ư?
Bên kia, Từ Chân dừng bước, im lặng một hồi lâu mới đáp: “Là giả”.