Hai mắt Diệp Quân đỏ ngầu: “Chân tỷ, tỷ chỉ còn... mười năm thôi...”
Từ Chân thì thầm: “Còn nhớ ta đã nói gì với cậu không? Chúng ta...”
Diệp Quân lập tức lắc đầu: “Không! Ta không nhớ gì hết! Tỷ nói tỷ cho ta một trăm năm, bây giờ hóa ra chỉ còn chưa tới mười năm... Chân tỷ, vì sao lại dối gạt ta??"
Từ Chân xoay lưng lại: “Chẳng lẽ cậu không muốn vô địch?"
Advertisement
Diệp Quân gào lên: “Vô địch quan trọng bằng tỷ sao???"
Thân hình Từ Chân khẽ run.
Nhưng khi Diệp Quân đi đến, Từ Chân lại nói: “Cho dù chỉ có mười năm, ta vẫn tin cậu sẽ có thể vô địch”.
Advertisement
Diệp Quân: “Tỷ tin sao?"
Từ Chân: “Ta tin”.
Diệp Quân dừng bước: “Nên tỷ mới quyết định hy sinh?"
Từ Chân không đáp.
Diệp Quân lắc đầu: “Không, ta không cho phép tỷ chịu chết”.
Từ Chân còn chưa kịp nói thì đã bị tiếng cười của Ác Đạo cắt ngang: “Không cho? Ngươi tưởng ngươi là ai? À phải rồi, ngươi là vua dựa dẫm cơ mà! Nào, gọi chỗ dựa của ngươi đến đây! Gọi đến đây!"
Diệp Quân không khỏi cau mày, tự hỏi con ả này bị trấn áp lâu quá nên khùng rồi hả?
Ác Đạo quắc mắt trừng hắn đầy oán độc: “Thứ phế vật nhà ngươi...”
Roạt!
Thời không trước mặt Diệp Quân bỗng nứt đôi, để một người phụ nữ bước ra.
Người phụ nữ váy trắng!
Diệp Quân thấy đối phương thì ngẩn ra: “Cô cô...”
Bà ấy chỉ nói: “Nhắm mắt lại”.
Diệp Quân càng không hiểu tợn: “Là sao?"
Bà ấy xoa đầu hắn: “Ngoan, nghe lời ta”.
Diệp Quân: “...”
Bị đối phương nhìn chằm chằm mãi, hắn bèn nghe lời nhắm mắt lại.
Người phụ nữ váy trắng vẫn không yên lòng mà vung tay phong ấy vùng không gian Diệp Quân đang đứng, làm hắn không nhìn thấy, không cảm thấy được gì.
Cảm giác như bị nhốt vào phòng tối vậy.
Sau đó, bà ấy mới xoay lại nói với Ác Đạo: “Mở mồm ngậm miệng đều là phế vật, ngươi cho rằng ngươi mạnh lắm hay sao?"
Đối phương quắc mắt: “Ta là Đại Đạo, là căn nguyên của chúng sinh...”