Khi nhìn thấy cô gái áo bào trắng, Đà Quan lão nhân chầm chậm nhấc mí mắt, đôi mắt ông ta đục ngầu, không có bất kì màu sắc nào, tựa như mắt người chết vậy.
Cô gái áo bào trắng chăm chú nhìn Đà Quan lão nhân, hỏi: “Vẫn còn chưa chịu buông bỏ?”
Đà Quan lão nhân chậm rãi ngẩng lên, giương đôi mắt đùng đục nhìn về phía cô gái, cất giọng khàn khàn: “Vì sao phải buông bỏ?”
Cô gái áo bào trắng bình thản nói: “Thời đại cũ đã qua, chúng thần, kẻ chết, kẻ bỏ chạy, ông cố kiên trì tiếp tục cũng có nghĩa lí gì?”
Advertisement
Đà Quan lão nhân nhìn chằm chằm vào cô gái áo bào trắng, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Thời đại cũ chưa hề qua, cổ thuật cùng với Chúng Thần đã xuất hiện ở thế gian rồi”.
Cô gái áo bào trắng lắc đầu: “Tùy ông”.
Advertisement
Nói xong, cô ta tiếp tục cất bước đi về nơi xa.
Đà Quan lão nhân đột nhiên nói theo: “Tư Phàm Tịnh, thần vẫn luôn ở đó”.
Tư Phàm Tịnh dừng bước, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Trong chúng thần, vị Thần Nhất đó quả thực đáng để tôn trọng, đồng thời cũng là vị thần duy nhất mà ta tôn trọng, còn các vị thần khác…”
Nói đến đó, cô ta khẽ lắc đầu: “Đều đáng chết”.
Đà Quan lão nhân bỗng chầm chậm quỳ xuống: “Tĩnh tông chủ, ngài là người duy nhất từ sau thời đại cũ có thể lấy thân người phàm sánh ngang vai cùng thần minh, ngài thần thông quảng đại, có thể mở được Thần Đạo, để cho Thần Nhất đại nhân…”
Tư Phàm Tịnh lắc đầu: “Đà Quan lão nhân, thời đại cũ đã qua rồi”.
Đà Quan lão nhân trầm mặc.
Tư Phàm Tịnh lại nói: “Chịu khó bước ra ngoài thăm thú xung quanh đi, ngoài kia có rất nhiều kẻ hùng mạnh đến độ ông không tưởng tượng nổi đâu”.
Nói đoạn, cô ta tiếp tục cất bước hướng về phương xa.
Đà Quan lão nhân ảm đạm sắc mặt, khe khẽ thở dài.
Đúng lúc này, một bóng mờ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tư Phàm Tịnh, hạ giọng nói nhỏ mấy câu, Tư Phàm Tịnh tức thì nhíu mày: “Tự tìm đường chết”.
Nói xong, cô ta lại xoay người trở lại đường cũ.
…
Khu vực Thần Hư.
Có hai người đàn ông đang chầm chậm bước đi.
Một người vận đồ xanh khoác áo choàng dài, người kia vận áo choàng màu trắng mang họa tiết mây.
Hai người thong thả bước về nơi xa.
Cuối tầm mắt hai người là một khu phế tích vô biên vô tận, ngay chính giữa phế tích này có hai cây cột đá chọc trời cao mấy vạn trượng, vươn thẳng lên bầu trời mênh mang.