Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2652: Cuộc đời thật quá tịch mịch.



Tiêu Dao kiếm tu bình thản nói: “Không quan trọng, dù sao thì cũng chỉ cần một kiếm là đủ”.



Người đàn ông áo xanh cười ha hả: “Tiêu huynh, huynh đúng là ngày càng giỏi khoe khoang đấy”.



Tiêu Dao kiếm tu mỉm cười: “Không hề, ta chỉ đang trần thuật một sự thật”.



Người đàn ông áo xanh trợn trắng mắt: “Huynh lại nổ rồi”.



Advertisement

Tiêu Dao kiếm tu: “…”



Người đàn ông áo xanh nhìn về mảng phế tích vô tận, nói khẽ: “Ta từng tự hỏi một vấn đề, vũ trụ và những thế hệ sinh linh vô tận này từ đâu mà tới? Khởi nguồn của sinh mạng…”



Nói đến đó, ông ấy hơi nheo mắt.



Advertisement



Khởi nguồn của sinh mạng!



Vấn đề đó, dù ông ấy đã mạnh tới trình độ này rồi nhưng vẫn không cách nào tìm được lời giải đáp.



Ai là sinh mệnh đầu tiên?



Vũ trụ đã được hình thành như thế nào?



Nhất định phải có nguyên nhân.

Đương nhiên, ông ấy chỉ tò mò chút thôi, với ông ấy, điều đó không quá quan trọng.



Bởi vì, với thực lực hiện nay của họ, chẳng có gì trong vũ trụ này đáng để sợ hãi cả.



Nếu thật sự có một ngày bọn họ phát hiện ra mình chỉ như ếch ngồi đáy giếng, có lẽ bọn họ sẽ càng vui mừng khôn xiết.



Bao lâu nay bọn họ thăm dò toàn bộ mọi thứ, chính là mong phát hiện ra những đối tượng mạnh hơn nữa, là thần, hoặc là loại sinh linh nào khác.



Bọn họ mong rằng hiểu biết của mình chỉ như ếch ngồi đáy giếng.



Nếu không, cuộc đời thật quá tịch mịch.



Tiêu Dao kiếm tu ngẩng đầu nhìn vào khoảng không sâu thẳm, nhẹ giọng bảo: “Dương huynh, ta rất muốn bị giết”.



Người đàn ông áo xanh chỉ lặng im không nói.



Ông ấy có thể hiểu được tâm tình của vị Tiêu huynh này.



Bao năm rồi, vị Tiêu huynh đây vẫn luôn tha thiết cầu mong bị giết.







Ông ấy dẫn theo Tiêu Dao kiếm tu lang bạt khắp nơi chính là vì mong Tiêu Dao kiếm tu chớ quá tịch mịch như vậy, chỉ tiếc, việc làm này cũng không có tác dụng gì lớn.







Vị Tiêu huynh đây vẫn cứ cầu mong bị giết chết.







Tiêu Dao kiếm tu không giống như ông ấy và người phụ nữ váy trắng, ông ấy cùng người phụ nữ váy trắng kia đều có nỗi băn khoăn, trong lòng có niềm mong nhớ.







Nhưng Tiêu Dao kiếm tu không có người thân, không có bất kì băn khoăn nào, chấp niệm duy nhất của người này chính là muốn chết.







Muốn chết là chấp niệm trong đời, dĩ nhiên là bởi cô độc tột cùng.







Chấp niệm của ông ấy là người thân, có người thân ở đó, tất nhiên ông ấy sẽ không nảy sinh ý tưởng lãng phí sinh mạng.







Người phụ nữ váy trắng cũng có chấp niệm, chấp niệm đó là anh trai, cho nên bà ấy cũng sẽ không nảy sinh ý niệm hoài phí sinh mạng của mình.