Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2653: Thiên Mệnh thực sự sẽ buông bỏ sao?



Nhưng Tiêu Dao kiếm tu thì khác, chấp niệm của người này lại là muốn được chết… Vấn đề này thật nan giải.



Người đàn ông áo xanh bỗng nói: “Tiêu huynh, huynh có thể tìm một người vợ”.



Tiêu Dao kiếm tu lắc đầu: “Phụ nữ sẽ ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm của ta”.



Người đàn ông áo xanh ha hả cười lớn.



Advertisement

Nếu người khác nói vậy thì có thể chỉ là lời nói giỡn, nhưng ông ấy biết, vị Tiêu huynh đây mà nói lời này thì chính là lời thật lòng.



Ngoại trừ kiếm, vị Tiêu huynh này không có hứng thú với bất kì thứ gì khác.



Tiêu Dao kiếm tu đột nhiên nói khẽ: “Thiên Mệnh…”



Advertisement



Người đàn ông áo xanh cười bảo: “Huynh nghĩ nó có thể buông bỏ chấp niệm đó không?”



Tiêu Dao kiếm tu trầm mặc.



Thiên Mệnh liệu có buông bỏ chấp niệm không?



Không ai hay biết.



Đương nhiên, Tiêu Dao kiếm tu hi vọng Thiên Mệnh buông bỏ chấp niệm này, bởi vì một khi Thiên Mệnh buông chấp niệm, nhất định sẽ có những biến hóa nghiêng trời lệch đất.



Nhưng, Thiên Mệnh thực sự sẽ buông bỏ sao?



Tiêu Dao kiếm tu khẽ thở dài một tiếng.



Nếu là người khác, có lẽ Thiên Mệnh sẽ chịu buông bỏ, nhưng… vị tiểu lão đệ này đa mưu túc trí lắm.



Tiểu lão đệ thật sự có thể nắm được thóp Thiên Mệnh đấy.



Tất nhiên, chủ yếu cũng do Thiên Mệnh cam lòng để người ta nắm được tâm tư.



Tiêu Dao kiếm tu lại thở dài một tiếng.



Hai người tiếp tục bước đi, lát sau đã tới khu vực trung tâm của phế tích. Cách họ không xa có một đại điện đổ nát, cổng lớn của đại điện cao nghìn trượng, bốn xung quanh đều là tàn tích của những bức tường, trong đại điện có một vài pho tượng đã bị tàn phá, đếm được chừng mười pho tượng như thế.



Trước đại điện có một đàn tế cực lớn, bên trên còn có vết máu.



Người đàn ông áo xanh tỉ mỉ quan sát đàn tế, nhận xét: “Thứ này cũng tạm, sau này cháu ta có thể sẽ dùng tới”.





Nói đoạn, ông ấy phất tay áo, đàn tế đã bị một sức mạnh thần bí bao vây. Khi ông ấy đang muốn thu đàn tế vào tay, từ bên trong đó đột nhiên vang lên một tiếng gầm giận dữ: “Lớn mật, dám khinh nhờn thần vật”.







Lời kia vừa vang lên, một luồng hơi thở đáng sợ phóng vút lên cao, sao đó ập về phía người đàn ông áo xanh.







Thấy thế, người đàn ông áo xanh hơi nhíu mày, lại phất tay áo một cái.







Ầm!







Chỉ một cử động nhỏ này, hơi thở đáng sợ kia đã bị nghiền nát.







Giọng nói kia lại vang lên, lần này nghe vô cùng hoảng sợ: “Ngươi…”







Người đàn ông áo xanh cười bảo: “Cháu của ta là một người rất rất tốt đấy, sau này ngươi đi theo nó có thể thoải mái hưởng thụ, hiểu không?”




Nói đoạn, ông ấy liền thu đàn tế vào.