Thấy vậy, Tiêu Dao kiếm tu đứng bên chỉ lắc đầu cười bảo: “Dương huynh, vì sao huynh lại đối xử với con trai và cháu trai khác nhau đến thế?”
Đối với Diệp Huyên, năm xưa vị Dương huynh đây thật sự hoàn toàn nuôi ở bên ngoài, không hề quản giáo chăm lo.
Người đàn ông áo xanh bình thản nói: “Năm ấy có Thiên Mệnh chiều nó, dung túng nó, nếu ta mà cũng dung túng nó nốt thì nó còn hoành hành ngang ngược đến đâu”.
Nói đến đó, ông ấy chợt khẽ thở dài: “Nhưng đứa cháu trai này của ta thì khác, số nó khổ quá, từ nhỏ bị nuôi bên ngoài, lại không có ai ở bên, nếu ta không giúp đỡ nó đôi chút thì nó biết sống thế nào?”
Advertisement
Tiêu Dao kiếm tu chỉ lắc đầu cười, không nói gì thêm.
Chẳng trách tiểu lão đệ có ý kiến với huynh đến thế.
Vừa nói chuyện, hai người vừa đi vào đại điện. Trong này có rất nhiều pho tượng, nhưng hầu như tất cả đều nứt vỡ thảm hại, một số còn cụt tay què chân, khung cảnh thật tiêu điều.
Advertisement
Người đàn ông áo xanh liếc nhìn những pho tượng, nói: “Đây hẳn là những vị thần năm xưa từng được thế nhân thờ phụng nhỉ”.
Tiêu Dao kiếm tu khẽ gật đầu, thần thức đã bao phủ lên những pho tượng thần kia, nhưng không tìm được gì cả.
Không có linh hồn, cũng không có ý thức.
Không tồn tại!
Thấy thế, đáy mắt Tiêu Dao kiếm tu thoáng một tia thất vọng.
Uổng công đi chuyến này rồi.
Người đàn ông áo xanh cũng lắc đầu. Hai người tìm tới đây là vì đã cảm nhận được một hơi thở mang thần tính từ nơi này, vốn còn tưởng tìm được một điều bất ngờ, ai dè, nơi này trừ những pho tượng cũ thì chẳng có gì cả.
Tiêu Dao kiếm tu dường như đã mất hết hứng thú: “Đi thôi!”
Người đàn ông áo xanh gật đầu, đang định rời khỏi nơi này lại đột nhiên phát hiện điều gì đó, ông ấy quay lại nhìn thẳng vào một góc điện, vung tay áo lên, một cuốn thần tịch cổ xưa xuất hiện trong tay ông ấy. Người đàn ông áo xanh quan sát một chút rồi lại cười bảo: “Thứ này cũng có ích cho cháu ta đây”.
Nói xong, ông ấy cất thần tịch đi.
Tiêu Dao kiếm tu đứng bên chỉ biết lắc đầu cười cười.
Hai người ra khỏi thần điện, nhưng vừa ra đến ngoài đã bị một đám cường giả bao vây.
Người cầm đầu chính là vị Điện Tông kia.
Điện Tông nhìn hai người, mỉm cười: “Hai vị đã bị bao vây”.
Bị bao vây?
Nghe Điện Tông nói thế, người đàn ông áo xanh và Tiêu Dao kiếm tu đều sửng sốt.
Làm gì vậy?
Hai người liếc nhìn nhau, ai nấy đều nghi hoặc ra mặt, ủa gì vậy?
Thấy hai người lộ vẻ nghi hoặc và khó hiểu, Điện Tông bèn mỉm cười, nhìn về phía người đàn ông áo xanh: “Ngươi là ông nội của Diệp Quân nhỉ?”
Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Phải”.
Điện Tông cười bảo: “Thế thì đúng người rồi”.
Người đàn ông áo xanh trợn to mắt: “Có phải cháu ta lại gây ra chuyện gì không?”
Điện Tông nhìn người đàn ông áo xanh chằm chằm: “Phải, hơn nữa còn là chuyện rất lớn”.