Từ Nhu: “Ngươi không phải bận tâm, ta và mẹ ngươi sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện ở đây”.
Diệp Quân nhìn sang: “Mẹ ta?"
Từ Nhu khẽ cong môi.
Diệp Quân nắm tay nàng ta: “Là mẹ chúng ta chứ”.
Việc này rất là quan trọng đấy.
Advertisement
Tuy hắn không để tâm lắm nhưng Tần Quan thì lại có, vì vậy không thể qua loa.
Từ Nhu thấy sự chân thành của hắn thì gật đầu.
Rồi Diệp Quân lại quay sang Từ Kính, thấy nàng ta nhướng mày: “Nhìn ta làm gì?"
Advertisement
Hắn đi đến ôm nàng ta, rồi lại ôm Từ Nhu và Từ Thụ, nói: “Ta đi đây”.
Sau đó xoay gót đi.
Không lưu luyến thêm một giây nào.
Bởi vì áp lực đang là quá lớn.
Không phải lúc để tỉ tê chuyện tình cảm.
Đã có Ác Đạo lại có Tông chủ Quá Khứ Tông, cả hai như những ngọn núi khổng lồ đè lên vai, làm hắn không thể không dốc sức nâng cao sức mạnh.
Chuyện tình cảm ư?
Không có hứng nói.
Bây giờ hắn chỉ muốn nâng cao sức mạnh.
Thấy Diệp Quân quả quyết rời đi, Từ Kính nhíu mày, có lời muốn nói ra nhưng không nói được.
Từ Nhu thì thầm: “Hắn trưởng thành rồi”.
Từ Kính rơi vào im lặng. Đúng vậy, so với trước kia thì Diệp Quân đã trưởng thành rất nhiều.
Từ Nhu chợt nói: “Ta muốn đến Kiếp giới thăm đại tỷ”.
Từ Thụ bắt lấy tay nàng, lắc đầu.
Kiếp giới?
Đó là nơi Ác Đạo đang có mặt, lấy sức mạnh hiện nay của họ hoàn toàn không thể chống lại.
Từ Nhu thở dài.
Từ Thụ: “Quá Khứ Tông vừa bị tiêu diệt. Tuế Nguyệt trường hà nay đã không còn ai là đối thủ của vũ trụ Quan Huyên. Tình hình ngổn ngang còn chờ chúng ta giúp sức”.
Từ Nhu gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Từ Thụ đang muốn nói tiếp thì chợt nhíu mày, đưa tay ôm lấy bụng.
Từ Kính và Từ Nhu biến sắc. Từ Nhu hỏi: “Sao vậy?"