Nhị Nha khẽ gật đầu, sau đó nhìn Đà Quan lão nhân trước mắt, không nói gì.
Phải làm sao mới có thể khiến ông lão này chủ động ra tay đây?
Advertisement
An tỷ từng nói không được cướp đồ của người khác.
Nhưng nếu người ta ra tay trước thì nhất định đừng nhịn, phải chiến đấu hết mình.
Tất nhiên, nếu đối phương không ra tay, họ cũng sẽ không cướp, họ chỉ ra tay với người xấu.
Đà Quan lão nhân nhìn cô bé và Tiểu Bạch trước mặt với vẻ rất phòng bị.
Sau hai bài học lần trước, lần này ông ta đã ẩn mình hơn.
Cô bé hỏi: “Ông lão, sao ông lại chạy tới đây? Có phải bị ai đánh không?”
Đà Quan lão nhân đen mặt, ngươi có biết nói chuyện không đó?
Cô bé nhìn quan tài: “Ông có mệt không? Nếu mệt thì chúng ta kéo giúp ông nhé!”
Đà Quan lão nhân: “???”
Đà Quan lão nhân bắt đầu cảnh giác, mẹ kiếp, mục tiêu của hai người này là quan tài à?
Ông ta trầm giọng bảo: “Tiểu cô nương là?”
Cô gái nhỏ chớp mắt. Cô không nói mà đi tới trước quan tài cùng Tiểu Bạch, quan sát quan tài sau đó nói gì đó với Tiểu Bạch.
Thấy thế, Đà Quan lão nhân biến sắc, ông ta định ra tay nhưng không thể ra tay, vì kiếm khí trong cơ thể, ông ta chỉ chuyển động nhẹ một cái là sẽ chết không có chỗ chôn thân ngay.
Cô bé quan sát một lúc rồi nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chỉ móng vuốt vào quan tài sau đó mau chóng múa may, hơn nữa càng múa càng phấn khích.
Đà Quan lão nhân nói: “Hai người…”
Cô bé quay lại nhìn ông ta, liếm hồ lô rồi hỏi: “Làm sao?”
Ông lão uyển chuyển nhắc nhở: “Thứ này là của ta”.
Phải nói là ông ta rất bức bối, uất ức.
Nếu không phải trong cơ thể có luồng kiếm khí kia thì ông ta đã tát chết hai đứa trước mặt này rồi.
Nghe Đà Quan lão nhân nói thế, bé gái nghiêm túc bảo: “Ta biết, ông yên tâm, người nhà họ Dương chúng ta không cướp của ai bao giờ”.