Vẻ mặt Trần Thanh cứng ngắc, ông ta đang định nói thì cô bé đã vung chưởng.
Ầm!
Thần hồn của Trần Thanh hoàn toàn biến mất!
Advertisement
Cô bé lắc đầu: “Trả lời quá chậm”.
Nói xong cô bé dẫn theo Tiểu Bạch đi về nơi xa.
Trần Thanh: “…”
Advertisement
Trong Tuế Nguyệt trường hà, Nhị Nha liếm hồ lô: “Chúng ta phải mau chóng tìm được Tiểu Quân Tử…”
Tiểu Bạch gật đầu ngay, tỏ vẻ đồng ý.
Lần này đương nhiên là họ lén chạy ra ngoài, nếu không chắc chắn họ đã không chột dạ thế này.
Nếu không muốn bị trừng phạt thì phải tìm lý do, lý do chính là: Làm trưởng bối, không yên tâm cháu trai một mình lịch luyện ở ngoài, vậy nên họ ra ngoài chăm sóc…
Nhị Nha rất hài lòng với lý do này của mình.
Kín đáo không có kẽ hở!
Tất nhiên để an toàn, họ vẫn phải tìm được cháu trai trước.
Nhị Nha nhìn vào nơi xa, hơi lo lắng nói: “Không biết cháu trai có tìm thêm cháu dâu nào nữa không đây… thật đau đầu”.
Tiểu Bạch cũng gật đầu nhanh chóng, thằng cháu này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi nhiều vợ.
Nhị Nha nhìn Tiểu Bạch: “Đừng để lộ ra nhiều bảo bối quá, cháu trai sẽ nhớ đấy”.
Tiểu Bạch vội gật đầu, vỗ bụng tỏ ý nó giấu rất tốt.
Nhị Nha liếm hồ lô rồi lại nói: “Thi thoảng cho một thứ thì được, nếu không cháu trai sẽ bị người khác bắt nạt…”
Đúng lúc này, Tiểu Bạch chợt nhìn về phía xa, không biết cảm nhận được gì mà nó múa vuốt liên tục, vô cùng phấn khích, mừng rỡ.
Nhị Nha nói ngay: “Đi!”
Nói xong cô bé tiến về phía trước, vô số sức mạnh Tuế Nguyệt bị nghiền nát…
Không biết qua bao lâu, Nhị Nha và Tiểu Bạch đến một vùng tinh không.
Phía trước cách hai người không xa có một ông lão đang quỳ, đằng sau ông ta còn kéo theo một chiếc quan tài.
Nhìn thấy Nhị Nha và Tiểu Bạch, Đà Quan lão nhân chợt dấy lên nghi ngờ.
Bé gái?
Nhị Nha và Tiểu Bạch đi đến trước mặt ông ta, hai người làm như vô ý nhìn về phía quan tài đó…