Ông ta phải thừa nhận một sự thật là ông ta không thể làm gì được thanh niên cầm thần kiếm trước mặt này, đương nhiên hắn cũng không làm gì được ông ta.
Advertisement
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng một thanh kiếm mà lại có thể đáng sợ đến mức này.
Ông lão hơi buồn bực bảo: “Chúng ta nói chuyện tiếp đi”.
Advertisement
Nói xong ông ta phất tay áo, hai người lại quay về quán rượu nhỏ đó.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Diệp Quân cất kiếm Thanh Huyên đi sau đó đứng dậy: “Ta thấy chúng ta không cần phải nói thêm gì nữa đâu”.
Nói xong hắn quay người rời đi.
Ông lão đột nhiên lên tiếng: “Nói về Chúng Thần Điện, nói về nhà họ Kỳ thì sao?”
Diệp Quân dừng lại, hắn quay người nhìn ông lão, ông lão lại lấy ra một điếu thuốc khác, bỏ vào đó một ít lá thuốc: “Đạo Thị của ta với ngươi, nói một cách nghiêm khắc thì không có ân oán sinh tử nào không thể hóa giải, nhưng Chúng Thần Điện và nhà họ Kỳ với ngươi thì khác, nhất là Chúng Thần Điện, bọn chúng đã chờ ngươi ở ngoài, chuẩn bị cho một cuộc tiến công lớn rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.
Ông lão nhìn hắn nói tiếp: “Ân oán giữa Đạo Thị của ta và ngươi, ngươi chỉ cần xin lỗi chúng ta một tiếng rồi bồi thường cho chúng ta một chút là chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này, ngươi thấy sao?”
Cuối cùng ông ta vẫn không lựa chọn tăng cường mâu thuẫn, bởi vì kiếm kia quá đáng sợ, chỉ một thanh kiếm thôi mà đã kinh khủng như thế, có thể tưởng tượng được chủ nhân của nó đáng gờm nhường nào.
Lai lịch của thanh niên này không đơn giản!
Cho nên ông ta lựa chọn nói lý, dàn xếp ổn thỏa, đương nhiên cần xin lỗi vẫn phải xin lỗi, cần bồi thường vẫn phải bồi thường, nếu không Đạo Thị sẽ mất sạch mặt mũi.
Thể diện rất quan trọng!
Diệp Quân nhìn ông lão: “Ân oán giữa ta và Đạo Thị… Ông muốn xin lỗi và bồi thường à… Thế này được không? Lát nữa mẹ ta sẽ đến đó, tới lúc đó các ông nói chuyện với bà ấy được không?”
Ông lão chau mày.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Không phải ta uy hiếp ông đâu, nhưng người quản lý chuyện nhà của ta là mẹ, các ông nói với bà ấy đi, kết quả thế nào ta cũng chấp nhận”.
Ông lão nhìn Diệp Quân một lúc lâu mới đáp: “Được”.