Ông lão cúi đầu nhìn điếu thuốc của mình, đầu điếu đã vỡ ra.
Thấy vậy, ông lão cau chặt lông mày.
Xa xa, Diệp Quân cầm kiếm đứng đó, trong mắt đầy chiến ý, hắn không nói gì mà bỗng biến mất tại chỗ.
Vụt!
Advertisement
Tinh không bị một luồng kiếm quang xé rách.
Phía xa, ông lão xòe tay, trong nháy mắt xung quanh xuất hiện vô số tia sét đỏ như máu, những tia sét này lan ra rồi hình thành một chiếc lồng giam bao quanh Diệp Quân tại chỗ, nhưng giây tiếp theo, Diệp Quân vung kiếm lên, những tia sét đỏ máu đáng sợ ấy đã hóa thành tro bụi.
Ông lão cau mày, người lóe lên, lùi về sau cả nghìn trượng.
Advertisement
Phập!
Diệp Quân chém xuống một nhát, nhưng sau một giây, một cột trụ sấm sét màu đỏ máu đã phóng thẳng tắp từ đầu hắn xuống.
Diệp Quân thản nhiên vung tay.
Roẹt!
Cột trụ màu máu đã bị chém vỡ.
Sức công phá thực sự quá mạnh.
Nhìn thấy cảnh này, ông lão phía xa một lần nữa cau mày: “Kiếm của ngươi…”
Ông ta còn chưa dứt lời, Diệp Quân đã lại biến mất một lần nữa.
Một luồng kiếm quang lóe lên.
Ông lão không lùi lại nữa mà tiến lên một bước rồi ấn điếu thuốc xuống, trong điếu lập tức có vô số tia sét màu máu phóng ra.
Lấy cứng đối cứng!
Ầm!
Những tia sét đó vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên đã vỡ tan ngay, cùng bị vỡ nữa còn có điếu thuốc của ông lão.
Ông ta lại lùi về phía sau, tránh được một kiếm nữa của Diệp Quân.
Diệp Quân dừng lại, nhìn ông lão: “Nếu ông tiếp tục chạy trốn thì không đánh được nữa đâu”.
Ông lão không vui bảo: “Ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng kiếm này nữa”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông ta: “Vậy ông tự giáng cấp xuống cảnh giới Thiên Quân đi?”
Khóe miệng ông lão hơi giật giật.
Lúc này trong lòng ông ta hơi kinh hãi, bởi vì ông ta không ngờ kiếm của Diệp Quân lại đáng gờm đến mức này, thực sự thuộc loại “không thể công phá”.
Hơn nữa cảnh giới kiếm đạo của Diệp Quân còn không yếu, kết hợp hai yếu tố lại, dù là ông ta cũng phải tạm thời tránh né.
Kiếm này thật sự không thể tiếp xúc.
Điếu thuốc trong tay ông ta là thần bảo siêu cấp, thế nhưng lúc này lại dễ dàng bị chém vỡ thành từng mảnh như thế.