Diệp Quân nhìn về phía Thần Dã: “Tiền bối có cảnh giới Thần Đạo bốn phần thần tính đúng không?”
Thần Dã gật đầu: “Đúng thế, nếu ngươi có thể dụ bọn họ đến Sơn Hải Giới, thực lực của ta sẽ tương đương với cao thủ cảnh giới Thần Đạo bốn phần thần tín. Đương nhiên dù ở bên ngoài khi chiến đấu với loài người cùng cấp bậc, ta vẫn có lợi thế”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Ngươi có thể giải quyết mấy người?”
Advertisement
Nhị Nha bình tĩnh đáp: “Càng nhiều càng tốt”.
Thần Dã: “…”
Advertisement
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Vậy đến lúc đó cứ xem rồi đánh, dù sao người mạnh nhất cũng sẽ để lại cho ngươi”.
Nhị Nha gật đầu: “Được!”
Cô bé thích đánh nhau nhất.
Diệp Quân lại nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vung móng vuốt nhỏ như đang nói gì đó.
Diệp Quân cười nói: “Đến lúc đó ngươi cung cấp trang bị là được!”
Tiểu Bạch: “…”
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện Diệp Quân dẫn Nhị Nha, Tiểu Bạch và Thần Dã tiến vào Tiểu Tháp, vừa đi vào trong, sắc mặt Thần Dã đã trở nên nặng nề chưa từng có.
Thần Dã nhìn về phía Diệp Quân bên cạnh, thầm thấy khiếp sợ, ông ta biết bản thân vẫn còn đánh giá thấp thiếu niên kiếm tu trước mắt này quá.
Nhà họ Dương sau lưng thiếu niên kiếm tu này không đơn giản chút nào!
Nhưng điều làm ông ta thấy nghi ngờ là vì sao ông ta chưa từng nghe nói tới?
Diệp Quân tìm đến chỗ Ngao Thiên Thiên, lúc này Ngao Thiên Thiên đã hấp thu chiến ý, khí thế của cô ấy điên cuồng dâng trào, cách Tổ Cảnh ngày càng gần hơn.
Vì giúp Ngao Thiên Thiên thăng cấp, Diệp Quân lại lấy một ít máu tươi từ chỗ Nhị Nha, máu tươi của Nhị Nha có tác dụng rất lớn với yêu thú.
Chỉ cần Ngao Thiên Thiên có thể đạt đến Tổ Cảnh thì hắn sẽ có thể dựa vào cô ấy để đạt đến Tổ Cảnh, khi đó kết hợp với kiếm Thanh Huyên, hắn chắc chắn bản thân có thể giết chết thần linh.
Diệp Quân không làm phiền Ngao Thiên Thiên nữa, hắn xoay người rời đi.
Diệp Quân nhanh chóng đi tới bờ biển, cô gái áo trắng vừa tỉnh lại trước đó đang ngồi im lặng trên một tảng đá bên cạnh bờ biển, cô ta nhìn mặt biển phía xa, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân đi tới cạnh cô gái áo trắng, cô ta quay đầu nhìn hắn, sau đó nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi, ta vẫn không nhớ ra được gì cả”.