Diệp Quân lấy Tổ Mạch ra, sau đó bắt đầu điên cuồng hấp thu Tổ Nguyên.
Còn Ngao Thiên Thiên thì ngày này tu luyện cùng Nhị Nha, bây giờ có Nhị Nha ở đây đúng là cơ hội ngàn năm khó gặp, nhất là Tiểu Bạch cũng ở đây, tu luyện cùng hai bà cô tổ này thật sự quá tuyệt, bây giờ Ngao Thiên Thiên đang rất sướng, bởi vì thi thoảng hai bà cô tổ này lại tặng bảo bối cho cô ấy…
Mục tiêu hiện giờ của Ngao Thiên Thiên là cảnh giới Nhân Đạo!
Ngày hôm nay, Nhị Nha đưa Tiểu Bạch đến một bờ biển, hai người nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng, chính là cô gái trong chiếc quan tài mà họ cướp đi.
Advertisement
Nhìn thấy Nhị Nha và Tiểu Bạch, cô gái hơi ngạc nhiên.
Nhị Nha nhìn cô gái rồi hỏi: “Ngươi không muốn làm vợ của cháu trai ta à?”
Cô gái váy trắng mỉm cười lắc đầu.
Advertisement
Nhị Nha đến bên cô gái váy trắng, liếm kẹo rồi nói tiếp: “Ta nghe cháu trai nói ngươi mất trí nhớ rồi à?”
Cô gái váy trắng gật đầu: “Ký ức trước đây không còn nữa rồi”.
Nhị Nha nói: “Để ta giúp ngươi xem thử”.
Nói xong cô bé kéo tay cô gái váy trắng, sau đó một luồng thần thức bay vào thần hải của cô gái, chẳng mấy chốc Nhị Nha đã nhíu mày.
Cô gái váy trắng hỏi: “Làm sao thế?”
Nhị Nha rút tay về: “Trong thần hải của ngươi có một cánh cửa, ký ức của ngươi hẳn là đã bị cánh cửa đó phong ấn”.
Cô gái váy trắng hỏi: “Ngươi có cách gì không?”
Nhị Nha gật đầu: “Có, một đấm của ta là có thể phá vỡ cánh cửa đó rồi, nhưng ngươi sẽ bị thương, bởi vì cánh cửa đó gắn liền với ngươi”.
Cô gái váy trắng không nói gì.
Nhị Nha liếm kẹo rồi nói tiếp: “Cánh cửa đó có thể là do ngươi tự tạo nên”.
“Hả?”
Cô gái váy trắng hơi giật mình: “Ta tự tạo nên ư?”
Nhị Nha gật đầu: “Đúng, vì cánh cửa đó hợp nhất với cơ thể ngươi”.
Cô gái váy trắng hơi khó hiểu: “Vì sao ta lại tự phong ấn ký ức của mình chứ?”
Nhị Nha ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có thể là do ăn no rửng mỡ”.
Cô gái váy trắng: “…”
Nhị Nha lại lấy ra một que hồ lô nữa: “Cháu trai ta nói sau khi nó đột phá sẽ đưa ngươi đi gặp Đà Quan lão nhân đó, khi ấy chắc ngươi sẽ biết thân thế của mình thôi”.
Cô gái váy trắng gật đầu: “Cảm ơn mọi người”.
Nhị Nha nhìn cô gái váy trắng lần nữa sau đó rời đi cùng Tiểu Bạch.
Cô gái váy trắng chợt lên tiếng: “Vì sao ta lại thấy ngươi rất nguy hiểm nhỉ?”
Nhị Nha không ngoảnh đầu lại: “Dù ngươi phong ấn ký ức của mình vì lý do gì thì chúng ta cũng chẳng quan tâm, nhưng ngươi hãy nhớ cháu trai là người của nhà chúng ta, nó không làm hại ngươi, vậy nên ngươi cũng không được làm tổn thương nó, nếu không ta sẽ đánh vỡ đầu ngươi đấy!”