Cô gái váy trắng nhìn Nhị Nha rời đi, ánh mắt lóe lên, không biết đang nghĩ gì.
…
Tu luyện không có thời gian, chớp mắt đã mười năm trôi qua.
Lúc này Diệp Quân đang ngồi khoanh chân trên đất như vị hòa thượng ngồi thiền, trên người hắn không có bất kỳ khí tức nào.
Advertisement
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, trong mắt có vẻ từng trải, đồng thời từng luồng khí thế đáng sợ dâng lên từ trong cơ thể hắn.
Cảnh giới Đế Quân!
Mười năm qua hắn đã hấp thu vô số Tổ Nguyên, hơn nữa đều là Tổ Nguyên cực phẩm, mà cho dù như thế hắn cũng cần mười năm mới có thể đột phá.
Advertisement
Phải nói là càng lên cao càng khó.
Diệp Quân phất tay áo, khí thế xung quanh đều biến mất.
Hắn nhìn xung quanh, giây tiếp theo, người hắn rung lên, tới một đỉnh núi. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trong đám mây, Ngao Thiên Thiên đã khôi phục bản thể, đang yên lặng nằm trong biển mây, mà xung quanh cô ấy cũng có từng luồng khí đáng sợ từ sức mạnh của rồng.
Diệp Quân chấn động, chẳng lẽ Ngao Thiên Thiên cũng sắp đột phá?
Đúng lúc này, như cảm nhận được điều gì, Diệp Quân ra khỏi Tiểu Tháp, Triệu Lão xuất hiện trước mặt hắn, ông ta còn dẫn theo cả trăm người tới cùng nữa.
Hơn trăm người phía sau Triệu Lão đều nhìn Diệp Quân với vẻ cảnh giác, phức tạp, còn có cả oán hận mơ hồ.
Bọn họ đều là người của Đạo Thị, mà họ đã biết chính người trước mắt này đã tiêu diệt Đạo Thị.
Triệu Lão đi tới trước mặt Diệp Quân: “Những người này đều là người phụ trách của Đạo Thị, vẫn có một số người không muốn đến… bọn họ muốn…”
Diệp Quân cười hỏi: “Muốn làm phiên vương à?”
Triệu Lão gật đầu.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Giết đi”.
Triệu Lão giật thót, những người khác cũng sửng sốt.
Diệp Quân nói: “Ghi hết những người không đến lại rồi giết”.
Triệu Lão hoàn hồn xong thì vội gật đầu: “Được”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía những người quản lý Đạo Thị: “Từ hôm nay trở đi, Đạo Thị do nhà họ Dương ta quản lý, mọi quy tắc trước đây đều hủy bỏ, ta sẽ thông báo quy tắc mới cho các ngươi. Nếu các ngươi không muốn ở lại có thể tự rời đi, nhưng không được lấy một xu một cắc nào của Đạo Thị thuộc quyền quản lý của các ngươi”.
Nói rồi hắn nhìn quanh mọi người: “Ai muốn đi thì bây giờ có thể đi”.
Mọi người nhìn nhau rồi rất nhanh, một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen chầm chậm bước ra, ông ta chắp tay nói: “Diệp công tử, chúng ta lựa chọn rời khỏi Đạo Thị”.
Nói xong ông ta quay người rời đi.
Mà phía sau ông ta, hơn trăm người cũng đều quay người bỏ đi.
Thấy khung cảnh trước mắt sắc mặt Triệu Lão lập tức trở nên khó coi.