Diệp Quân quay sang nhìn di tích đổ nát đó, hắn lắc đầu khẽ cười, đúng là với thực lực hiện giờ của hắn, chỉ cần không phải là cường giả trên sáu phần thần tính thì ai có thể làm hắn bị thương chứ?
Mà cường giả có thần tính trên sáu phần lại không phải là củ cải trắng, sao có thể ở khắp nơi được?
Nghĩ đến đây, Diệp Quân cười nói: “Để ta”.
Advertisement
Nói xong, hắn đi về phía di tích đổ nát đó.
Nhị Nha nhìn Diệp Quân rời đi, ánh mắt lóe sáng không biết đang nghĩ gì.
Tiểu Bạch trên vai cô bé giơ móng vuốt chỉ về phía xa, sau đó vung vẫy móng vuốt như đang nói gì đó.
Advertisement
Nhị Nha bình tĩnh nói: “Cháu trai phải chịu khổ một chút”.
Tiểu Bạch cái hiểu cái không.
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đi đến trước phế tích đó, di tích đổ nát này từng là một thế lực tông môn lớn, còn có mấy chục cột đá cao cả vạn trượng đứng sừng sững ở trung tâm đống hoang tàn, cột đá sừng sững đó cực kỳ hùng vĩ trong tinh không.
Nhìn đống đổ nát trước mặt này, ánh mắt Diệp Quân lóe lên vẻ phức tạp, hắn biết nơi này từng rất huy hoàng.
Nhưng bây giờ đã trở thành đống đổ nát.
Dù là thế lực thế nào thì cũng như cát bụi khi đứng trước thời gian.
Giờ phút này, Diệp Quân không khỏi cảm khái, cũng không biết sau vô số vạn năm sau, thư viện Quan Huyên liệu có trở thành như vậy hay không, sau đó lại có một người khác đứng trước thư viện Quan Huyên mà cảm khái như thế này.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, hình như mình nghĩ hơi nhiều rồi.
Diệp Quân thôi suy nghĩ lung tung, đi về phía mấy cột đá đó.
Mặc dù tự tin nhưng Diệp Quân cũng không khinh địch, hắn trang bị đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Mà cả đường đi cũng bình tĩnh, không có chuyện gì khác thường xảy ra.
Không lâu sau Diệp Quân đi đến trước những cột đá kia, khi nhìn thấy những cột đá đó, hắn bỗng nhíu mày, trên mỗi một cột đá này đều được vẽ những ký tự phù văn cổ, khi nhìn thấy những ký tự phù văn cổ này, hắn lại cảm thấy khiếp sợ.
Đây là cái gì?
Diệp Quân hơi ngờ vực.
Ngay lúc này những ký tự phù văn cổ đó bỗng chuyển động, ngay sau đó Diệp Quân chỉ cảm thấy hoa mắt, cả người bị đưa vào trong một tinh không tối tăm vô tận.
Tối đen như mực, không thấy gì cả.
Diệp Quân híp mắt, vung tay áo lên, kiếm quang bỗng lao lên trời, nhưng thoáng chốc kiếm quang đó đã biến mất.
Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, hắn lại phóng vô số kiếm ý ra, nhưng ngay lập tức vô số kiếm ý của hắn cũng biến mất.