Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Kiếm Thanh Huyên bị cha ngươi lấy lại rồi”.
Diệp Quân sầm mặt: “Sao cha lại không nói cho ta một tiếng?”
Tiểu Tháp nói: “Đó vốn dĩ là đồ của cha ngươi, cha ngươi vẫn chưa… à không phải, ta không có ý khác”.
Advertisement
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân rơi vào im lặng.
Kiếm Thanh Huyên không còn nữa.
Advertisement
Làm sao đây?
Nếu có kiếm Thanh Huyên thì cái nơi quái quỷ này chỉ cần một nhát kiếm, nhưng bây giờ…
Không đúng.
Diệp Quân bỗng nhíu mày, hắn nhận ra hắn đã vô thức có tính ỷ lại vào kiếm Thanh Huyên.
Đúng thế, có kiếm Thanh Huyên thì cho đối mặt với kẻ địch mạnh đến mấy, hắn cũng không sợ, cũng có sức chiến đấu mạnh, nhưng một khi không có kiếm Thanh Huyên, hắn sẽ bị đánh cho về lại nguyên dạng.
Lúc này, điều hắn nghĩ không phải là dựa vào năng lực của mình để đối mặt với khó khăn trước mắt, mà là dùng kiếm Thanh Huyên thế nào để giải quyết phiền toái trước mắt, nhưng kiếm Thanh Huyên không phải là kiếm của hắn, hơn nữa năng lực của kiếm Thanh Huyên cũng không phải là năng lực của hắn.
Thói quen!
Diệp Quân lắc đầu bật cười, sở dĩ lúc trước hắn cầm kiếm Thanh Huyên là vì hắn nghĩ mình sẽ không lại ỷ lại kiếm Thanh Huyên nữa, chỉ sử dụng vào thời điểm mấu chốt, nhưng sau khi sử dụng một thời gian, hắn đã vô ý quen với sự tiện lợi mà kiếm Thanh Huyên mang lại.
Tâm đắc thỉnh thoảng hối lỗi, thi thoảng rèn luyện.
Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một vùng tối đen, với thực lực hiện giờ của hắn, cho dù có tối đến thế nào cũng không thể ngăn cản tầm nhìn của hắn, hiển nhiên hiện giờ hắn hẳn là đang ở trong một kết giới phong ấn nào đó.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay hắn, ngay sau đó hắn lao lên trước.
Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo.
Khi kiếm được tung ra, sức mạnh đáng sợ bộc phát trước mặt hắn nhưng sức mạnh đáng sợ đó lập tức biến mất không thấy tăm tích, cứ như một viên đá rơi xuống vực sâu.
Thấy thế Diệp Quân nhíu mày.
Rốt cuộc đây là nơi nào?
Không nghĩ nhiều, Diệp Quân ngự kiếm bay lên, biến thành một luồng kiếm quang lao lên trời, nhưng sau khi ngự kiếm một lúc lâu, hắn sa sầm mặt mày, vì hắn phát hiện không có điểm cuối.
Với thực lực hiện giờ của hắn, một lần ngự kiếm có thể lập tức xuyên qua một vũ trụ tinh hà, nhưng hiện giờ hắn lại cảm nhận mình vẫn đứng chỗ cũ.
Bị vây khốn rồi!
Diệp Quân nhắm mắt lại, hắn để mình bình tĩnh lại, vì lúc này hắn hơi nóng nảy.
Dù sao xung quanh cũng tối đen, không có khái niệm thời gian.
Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Quân lại thử nhìn xung quanh bằng tâm nhãn của mình nhưng vẫn là một vùng tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì.