Mà thiên tài dạng này chỉ có thể do một siêu thế lực bồi dưỡng và bảo vệ.
Diệp Quân tò mò: “Họ đã yêu nhau thì vì sao Thần Nhất tiền bối còn khốn đốn vì tình?"
Cô gái cười: “Ngươi đoán thử xem?"
Diệp Quân hạ giọng: “Cô gái lựa chọn thần tính…”
Advertisement
Cô gái gật đầu: “Phải, cô ta lựa chọn thần tính thuần túy. Ban đầu cô ta vẫn còn nhân tính, nhưng cuối cùng đã tiêu trừ nó vì thần tính...”
Bà ấy khẽ lắc đầu: “Thiên phú của cô ta không hề thua kém Thần Nhất, nhưng Thần Nhất lại đánh giá thấp quyết tâm theo đuổi Đại Đạo của cô ta. Vì thế mà hai người cuối cùng lại đi hai đường”.
Diệp Quân khẽ thở dài.
Advertisement
Bỗng nhiên hiểu ra vì sao Thần Nhất lại lựa chọn binh giải.
Người mình yêu thương bỗng trở thành xa lạ, là hắn thì cũng không chịu nổi.
Nghĩ đến đây, hắn tò mò hỏi thầm trong lòng: “Tháp gia này, cô cô váy trắng là chín phần thần tính nhỉ?"
Tiểu Tháp: “Ừ”.
Diệp Quân: “Thần tính của cô cô có giống với người khác không?"
Tiểu Tháp không đáp.
Diệp Quân cười khổ: “Tháp gia à, ta đã theo ngươi đến bây giờ rồi, ngươi còn cái gì phải giấu nữa?"
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Thần tính của bà ấy đương nhiên khác với người khác, bởi vì bà ấy có thể dùng nhân tính áp chế nó... Ngươi biết việc ấy kinh khủng thế nào không?"
Diệp Quân không hiểu: “Nghĩa là sao?"
Tiểu Tháp giải thích: “Có thể hiểu bà ấy chính là bản thân mình, không chịu ảnh hưởng bởi nhân tính hay thần tính, mà chúng đều là nô lệ của bà... Khi người khác còn đang tu luyện nhân tính và thần tính thì bà ấy đã nô dịch chúng rồi. À không... phải nói là... ta cũng không biết nên hình dung thế nào nữa, ta chỉ biết bà ấy đã vượt lên khỏi mọi nhận thức, không ai biết đang ở cấp bậc nào trừ chính bà ấy”.
Diệp Quân rơi vào im lặng.
Vượt lên khỏi mọi nhận thức?
Cô cô đúng là siêu việt! Hắn lắc đầu cười.
Tiểu Tháp tiếp tục: “Nhưng ta dám chắc thần tính của bà ấy không phải thuần túy nhất”.
Diệp Quân: “Là cha?"
Tiểu Tháp: “Phải, cha ngươi quan trọng hơn hết thảy trong lòng bà ấy. Cũng tốt thôi, nếu cô cô ngươi thật sự không có chút niệm tưởng nào thì sẽ quá nguy hiểm. Năm xưa bà ấy còn là BOSS bự nhất còn gì!"
Diệp Quân hỏi lại: “Bót xừ?"
Tiểu Tháp lèm bèm: “Ý là người xấu mạnh nhất”.
Diệp Quân chần chừ: “Không thể nào chứ? Cô cô rất tốt mà”.
Tiểu Tháp nhàn nhạt nói: “Bây giờ thôi, năm xưa suýt nữa diệt cả nhà ngươi rồi”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp thở dài thườn thượt.
Bây giờ nghĩ lại năm xưa mà vẫn còn sợ hãi trong lòng.