Người phụ nữ đó năm ấy xuất hiện với tư cách là người không có đối thủ, áp đảo chủ nhân cũ thở không nổi, ngay cả Tiêu Dao Kiếm Tu vô địch cũng không làm gì được bà.
Đã vậy, trong trận chiến năm ấy, nhà họ Dương suýt nữa đã diệt tộc.
Tiểu Tháp tiếp tục: “Đừng nghĩ về cảnh giới của cô cô ngươi nữa, bằng không chỉ càng bị áp lực thôi. Với cả ngươi cũng không nghĩ ra đâu, đợi sau này gặp có thể hỏi bà ấy, nhưng ta nghĩ bà ấy sẽ không nói gì đâu”.
Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?"
Advertisement
Tiểu Tháp: “Liệu ngươi có chịu bàn về cảnh giới với một con kiến không?"
Diệp Quân câm nín.
Tiểu Tháp: “Tính ta hay nói thẳng, đừng quạu ha”.
Advertisement
Diệp Quân cười: “Sao ta lại giận được? À phải rồi, còn Diệp Thanh Thanh cô cô thì sao? Có phải lúc nào cũng nóng tính vậy không?"
Tiểu Tháp nói ngay: “Chính xác. Trước kia bà ấy máu anh chị ghê lắm, nóng như lửa…”
Nó nói đến đây thì ý thức được điều gì, bèn ngậm miệng lại.
Chỉ thấy Diệp Quân xòe tay ra, để lộ một quả cầu thủy tinh.
Hắn nói: “Tháp gia, cái này là máy ghi hình do mẹ ta phát minh, có thể ghi lại hình ảnh và âm thanh trong một khoảng thời gian. Những gì ngươi vừa nói ban nãy đều bị nó thu lại rồi”.
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân nghiêm giọng: “Cô cô váy trắng có thể không để bụng ngươi nói xấu bà ấy, nhưng Diệp Thanh Thanh cô cô.”
Tiểu Tháp nói sau một hồi im lặng: “Ngươi làm vậy là thất đức nhé...”
Diệp Quân: “Nói xấu sau lưng người khác thì tốt chỗ nào?"
Tiểu Tháp: “Ta xin lỗi vì những lời ban nãy, ngươi không phải con kiến, ngươi cũng thuộc hàng mạnh nhất rồi...”
Diệp Quân bật cười, bóp vỡ quả cầu: “Ta biết Tháp gia tốt với ta. Mấy năm qua nếu không có ngươi giúp đỡ thì ta đã chẳng được như hôm nay...”
Tiểu Tháp ngắt lời: “Muốn gì nói đi, đừng làm vậy ta sợ!"
Diệp Quân: “...”
Nghe thấy lời của Tháp gia, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc tối sầm: “Tháp gia, trong lòng ngươi ta là một người như thế à?”