Đối phương đã suy nghĩ tường tận kẻ thù hiện tại và kẻ thù tiềm ẩn của Diệp Quân rồi.
Lo xa nghĩ rộng!
Lúc này ông lão vừa tời đi trước đó xuất hiện trước mặt ba người một lần nữa.
Ông lão cất lời: “Mời ba vị”.
Trấn Thiên gật đầu: “Phiền ông dẫn đường”.
Advertisement
Dưới sự hướng dẫn của ông lão, ba người đi vào chỗ sâu trong khu vực Cổ Hoang, sau khi đi qua vô số dãy núi ba người đi sâu vào trong một cánh rừng, cây cối ở đây cao đến vạn trượng che khuất ánh mặt trời. Nhưng vẫn có chút tia nắng rơi xuống, không quá dày đặc, vì thế ánh sáng trong rừng vẫn vô cùng đầy đủ, cũng không ngộp ngạt.
Trấn Thiên nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy sự tò mò.
Diệp Quân cười nói: “Đây là lần đầu tiên tiền bối đến đây sao?”
Trấn Thiên gật đầu: “Khu vực Cổ Hoang và chúng ta không qua lại gì với nhau cả, vì thế ta cũng chưa từng đặt chân đến nơi này”.
Advertisement
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối, thực lực của vị yêu thần kia là chín phần thần tính sao?”
Trấn Thiên lắc đầu: “Không rõ”.
Diệp Quân lại hỏi: “Thực lực tiên tổ của Trấn tộc thế nào?”
Trấn Thiên trầm giọng đáp: “Vô hạn gần đến chín phần thần tính”.
Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Vô hạn gần đến chín phần thần tính?”
Trấn Thiên gật đầu: “Muốn đạt đến chín phần thần tính thật sự quá khó khăn, mà từ trước đến giờ, ta nghe nói… chỉ có Thần Nhất và mấy vị cao thủ tuyệt thế trước đây ở khu vực Tiên Linh đạt đến chín phần thần tính thôi.
Diệp Quân chợt nói: “Tiền bối từng nghe nói đến Tông chủ của Quá Khứ Tông không?”
Trấn Thiên cau mày: “Tông chủ Quá Khứ Tông?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Trấn Thiên lắc đầu: “Chưa từng”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ.
Phải biết rằng Tông chủ của Quá Khứ Tông này là cao thủ tuyệt thế chín phần thần tính, sau lại không nổi tiếng gì cả vậy?
Lúc này Trấn Nam Tuyết bên cạnh chợt cất lời: “Diệp công tử đến từ Tuế Nguyệt trường hà, Tông chủ Quá Khứ Tông này cũng đến từ nơi đó sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Ba người nhóm Diệp Quân nhìn về hướng đó, trên một gốc cây thần ở phía xa có một người phụ nữ đang ngồi, trước mặt người phụ nữ là một hồ nước nhỏ, người phụ nữ mặc váy dài màu xanh nhạt, hai chân đặt trong hồ nước nhẹ nhàng đung đưa.
Yêu Nguyệt!
Diệp Quân nhìn về phía người phụ nữ, người phụ nữ i không khác loài người là mấy, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần như không đến từ nhân gian, không thể nhìn ra bà ta là yêu thú, khiến hắn cảm thấy hơi nghi ngờ.
Vì chỉ cần nhìn kỹ thì cũng sẽ phát hiện dù là ác thú thường ẩn mình trong loài người như Nhị Nha vẫn có khác biệt so với người bình thường.
Trấn Thiên chợt cất lời: “Yêu Nguyệt cô nương”.
Yêu Nguyệt hờ hững nhìn Trấn Thiên, sau đó cười nói: “Trấn Thiên tộc trưởng đúng là có bản lĩnh, dốc hết khả năng của gia tộc để đi nước cờ này, thật ghê gớm”.
Giọng nói của bà ta rất nhẹ nhàng, trong trẻo và sạch sẽ.
Trấn Thiên cười nói: “Có lẽ Yêu Nguyệt đại nhân đã biết mục đích ta đến đây rồi”.
Yêu Nguyệt gật đầu: “Biết…”
Dứt lời, bà ta đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi có biết chủ nhân bút Đại Đạo không?”