Nhưng lúc này, An Nam Tịnh cầm thương lại đâm về phía trước lần nữa.
Keng!
Advertisement
Một thanh ý kiếm còn chưa phóng ra từ thời không đã bị hất ngược trở lại.
Thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Quân ngơ ngác: “An tiền bối, người có thể cảm nhận được kiếm ẩn trong thời không của ta ư?”
An Nam Tịnh lắc đầu: “Không cảm nhận được, nhưng ta có thể cảm nhận được nguy cơ”.
Advertisement
Diệp Quân sửng sốt.
Lúc này, Tần Quan ở bên cạnh chậm rãi đi tới: “Ý thức bản năng khi chiến đấu, số trận chiến An tiền bối của con từng trải qua nhiều hơn số cơm con ăn nhiều, vì thế tuy kiếm của con kỳ quái nhưng vẫn không thoát khỏi ý thức bản năng chiến đấu của bà ấy, vậy nên muốn đánh bại An tiền bối của con chỉ có thể dựa vào thực lực thật sự, chẳng hạn như uy lực kiếm của con tăng thêm gấp trăm lần nữa…”
Nghe vậy, Diệp Quân lắc đầu cười.
Tăng thêm gấp trăm lần nữa, khi đó hắn đã giết được cả cường giả chín phần thần tính rồi ấy nhỉ?
Nhìn Diệp Quân bất đắc dĩ, Tần Quan mỉm cười nói: “Ta đã sắp xếp xong Tuế Nguyệt trường hà, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ rồi, đương nhiên muốn thiết lập một trật tự hoàn toàn mới thì không thể vội vàng được, chúng ta cần cân bằng lợi ích các bên, bởi vậy nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là ổn định, ổn định những thế lực vũ trụ chúng ta thông trị trước, nói một cách đơn giản là trước mắt chúng ta cần đặt nền móng tốt…”
Diệp Quân nhìn Tần Quan hỏi: “Mẹ phải đi rồi à?”
Tần Quan gật đầu: “Con đường tiếp theo con vẫn phải tự đi mới được”.
Diệp Quân im lặng.
Tần Quan dịu dàng xoa đầu Diệp Quân, đang định lên tiếng thì hắn khẽ cười bảo: “Con làm được”.
Tần Quan cười: “Mẹ tin con”.
Diệp Quân gật đầu: “Con sẽ dành thời gian về vũ trụ Quan Huyên một chuyến”.
Ra ngoài đã lâu, đã đến lúc nên trở về rồi.
Dù sao nơi đó mới là căn cứ của hắn, hơn nữa đã lâu lắm rồi hắn không gặp Nạp Lan Ca.
Tần Quan nói: “Hiện giờ con cũng nên thành lập đội ngũ của mình đi, tuy con có thể dùng người của mẹ, nhưng dù sao cũng không phải do con tự tuyển chọn, vì thế sau này khi chấp hành, sử dụng người con tự chọn sẽ thoải mái hơn”.
Diệp Quân cười: “Đúng thế, vậy khi nào mẹ đi?”
Tần Quan cười nhẹ: “Khi nào giải quyết xong tộc Tiên Linh. Đương nhiên nếu con muốn tự giải quyết cũng không phải không được”.
Diệp Quân cười: “Con muốn được ở bên mẹ lâu hơn”.
Tần Quan lắc đầu cười: “Được, vậy mẹ giải quyết tộc Tiên Linh giúp con xong sẽ đi”.
Diệp Quân chợt quay lại nhìn An Nam Tịnh: “An tiền bối cũng phải đi ạ?”
Tần Quan gật đầu: “Đúng thế, không chỉ An tiền bối mà cường giả của Dương tộc cũng đều sẽ đi”.
Sắc mặt Diệp Quân lập tức trầm xuống.
Tần Quan cười hỏi: “Sợ à?”
Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Bao nhiêu thế giới vũ trụ như thế… bỗng chốc giao hết cho con ư?”