Tần Quan nói: “Đây là con đường của con, nếu mẹ còn giúp nữa thì không phải đường của con rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu”.
Advertisement
Đúng lúc này, tinh hà phía xa chợt sục sôi, sau đó hai luồng khí thế mạnh mẽ quét tới.
Diệp Quân im lặng, hắn biết là cường giả tộc Tiên Linh tới.
Tần Quan nhìn Trí Sư và Thanh Nghiệp bước ra, khẽ cười hỏi: “Đầu hàng hoặc là chết, tộc Tiên Linh chọn một đi?”
Advertisement
Thanh Nghiệp: “…”
Đầu hàng hay chết?
Nghe Tần Quan nói thế, Thanh Nghiệp thoáng chốc bốc hỏa, lão ta phẫn nộ chỉ vào Tần Quan: “Ngông cuồng, đúng là ếch ngồi đáy giếng không biết trời cao đất…”
Lão ta còn chưa nói xong, một thanh kiếm đã phóng ra từ trước mặt lão ta.
Nét mặt Thanh Nghiệp lập tức thay đổi, lão ta vung tay tung ra một quyền.
Ầm!
Một khoảng kiếm quang bùng nổ, Thanh Nghiệp bay ra cả nghìn trượng, mà lão ta vừa dừng lại, cánh tay phải đã nứt ra, máu bắn tung tóe.
Thanh Nghiệp thầm kinh hãi, lão ta nhìn Diệp Quân bên cạnh Tần Quan bên phía xa với vẻ mặt đầy khó tin.
Trước khi đến lão ta đã biết thực lực của Diệp Quân không tệ, nhưng lão ta không ngờ thực lực của hắn lại đáng sợ đến thế.
Diệp Quân hờ hững nhìn Thanh Nghiệp: “Nói chuyện với mẹ ta khách sáo một chút”.
Nghe Diệp Quân nói thế, Tần Quan nở nụ cười xán lạn.
Sắc mặt Thanh Nghiệp cực kỳ khó coi.
Lúc này Trí Sư từ từ bước ra, nhìn Diệp Quân, trong mắt ông ta thoáng qua vẻ phức tạp: “Diệp công tử, chuyện này còn có thể thương lượng được nữa không?”
Diệp Quân cười: “Trí Sư, ông chắc chắn ông đến đây để thương lượng cùng ta chứ?”
Trí Sư cau mày.
Diệp Quân cười nhẹ: “Ta liên tiếp giết mấy người của tộc Tiên Linh các ông, tộc ông sẽ chịu bỏ qua sao?”
Trí Sư im lặng.
Diệp Quân nói tiếp: “Lần này ông tới chắc là để thăm dò thực hư thư viện Quan Huyên của ta chứ gì?”
Trí Sư khẽ gật đầu: “Phải”.
Lần này ông ta lựa chọn thẳng thắn, bởi vì Diệp công tử trước mắt là một người thông minh, giở trò trước mắt hắn không có ý nghĩa gì cả.