Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3322: Ngao Thiên Thiên!



Trí Sư nheo mắt, lúc này Diệp Quân lại nói tiếp: “Hơn nữa không chỉ một người mà là rất nhiều người”.



Trong mắt Trí Sư hiện lên vẻ phức tạp: “Diệp công tử, ta đã thẳng thắn rồi, sao ngươi phải như vậy chứ?”



Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta không lừa ông”.



Sau khi im lặng một lúc lâu, Trí Sư nói: “Nếu Diệp công tử không muốn thẳng thắn thì chúng ta hành động đi, xem thư viện Quan Huyên của ngươi mạnh hơn hay là tộc Tiên Linh của ta mạnh hơn?”



Nói xong ông ta quay người cùng Thanh Nghiệp rời đi.

Advertisement



Diệp Quân cực độ khó hiểu, hắn vẫn chưa đủ thẳng thắn à?



Hắn hơi cạn lời.



Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân chợt hỏi: “Mẹ à, Tông chủ Quá Khứ Tông…”

Advertisement





Tần Quan chau mày.



Diệp Quân nhìn Tần Quan hỏi: “Cô ta vẫn còn sống chứ?”



Tần Quan gật đầu: “Còn”.



Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.



Không biết vì sao hắn lại thấy Tông chủ Quá Khứ Tông này còn nguy hiểm hơn cả tộc Tiên Linh.



Tần Quan lại nói: “Đi luyện tập cùng An tiền bối đi”.



Diệp Quân quay đầu nhìn An Nam Tịnh bên cạnh, khẽ gật đầu: “Vâng”.



Nói thật, bây giờ hắn cũng muốn thực chiến, mà người có thể luyện cùng hắn trước đây chỉ có Nhị Nha, nhưng Nhị Nha ra tay không biết nặng nhẹ, dễ đánh chết người.



Mà An tiền bối vừa khéo rất biết ý!



Không chỉ thực lực cường hãn mà còn hướng dẫn hắn.



An Nam Tịnh lên tiếng: “Đi theo ta”.



Nói xong bà ấy quay người, bay về phía nơi sâu trong tinh không.



Diệp Quân đang định đi theo thì lúc này Tần Quan lại bảo: “Để Thiên Thiên ở lại với mẹ đi”.



Ngao Thiên Thiên!



Nghe Tần Quan nói thế, Ngao Thiên Thiên trốn trong Tiểu Tháp bước ra, đi tới trước mặt Tần Quan, cô ấy hơi cúi đầu ngượng ngùng khẽ nói: “Mẹ”.



Mặc dù cô ấy đã thành hôn với Diệp Quân, nhưng dù sao hai người vẫn chưa phải vợ chồng chính thức, bởi vậy một số chuyện vẫn chưa thể quá thoải mái.



Tần Quan cầm tay Ngao Thiên Thiên, cười bảo: “Người một nhà sau này không cần phải khách sáo đâu”.







Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Dạ”.







Tần Quan nhìn Diệp Quân: “Con đi đi”.







Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.







Nói xong hắn ngự kiếm bay đi, biến mất tại chỗ.







Nhìn Diệp Quân rời đi, trong mắt Tần Quan hiện lên vẻ dịu dàng: “Thằng nhóc này…”















Bên kia, Thanh Nghiệp và Trí Sư dừng lại tại một tinh vực, sắc mặt hai người đều hơi khó coi.