Người phụ nữ váy trắng nhìn Nguyên tổ: “Độc Khai Nhất Đạo… không phải cũng chỉ là rác rưởi à?”
Diệp Quân: “…”
Nguyên tổ: “???”
Diệp Quân đột nhiên nhắc nhở: “Cô cô, ông ta không phải bản thể”.
Advertisement
Nguyên tổ: “...”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Đơn giản”.
Dứt lời, bà ấy chắp ngón tay lại, một tia kiếm quang bay vào giữa chânn mày của Nguyên tổ.
Advertisement
Con ngươi Nguyên tổ co lại, như cảm nhận được điều gì, sắc mặt ông ta thoáng chốc thay đổi: “Cô… Cô giết chết bản thể của ta, cô… Thuỷ tổ cứu ta…”
Oanh!
Một khí thế bí ẩn lập tức xuất hiện xung quanh mà không hề báo trước.
Lúc này, Đạo Cổ Thụ chợt xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, Đạo Cổ Thụ nhìn chằm chằm về phía sâu trong tinh không bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ông ta đến rồi”.
Diệp Quân nói: “Việt Cổ Thị đã phản bội cô lúc trước à?”
Đạo Cổ Thụ gật đầu.
Diệp Quân im lặng.
Việt Cổ Thị.
Người sáng lập ra nền văn minh Sâm Lâm.
Lúc này, thời không phía xa chợt nứt ra, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi xuất hiện.
Người đàn ông trung niên mặc áo trắng, khí chất hơn người.
Khi nhìn thấy Việt Cổ Thị, Nguyên tổ kia lập tức thở phào nhẹ nhõm, được cứu rồi.
Việt Cổ Thị nhìn về phía Đạo Cổ Thụ, ông ta mỉm cười nói: “Đạo Cổ, lại gặp nhau rồi”.
Đạo Cổ Thụ nhìn chằm chằm Việt Cổ Thị, không nói một lời, nhưng sát khí trong mắt lại như biến thành thực thể.
Việt Cổ Thị cười khẽ, sau đó nhìn người phụ nữ váy trắng ở bên cạnh: “Đạo hữu nói Độc Khai Nhất Đạo chỉ là rác rưởi à? Tại hạ vô dụng, còn Độc Khai Nhất Đạo, xin các hạ chỉ bảo”.
Dứt lời, ông ta chợt mở tay phải, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt lại.
Oanh!
Toàn bộ vũ trụ tinh không bắt đầu sụp đổ và ngưng tụ với tốc độ rất nhanh.
Sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc thay đổi, lúc này, hắn lại cảm nhận được hơi thở tử vong.
Sắc mặt của Thần Kỳ cũng thay đổi.
Độc Khai Nhất Đạo!
Chuyện này đã hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của cô ấy.