Lúc này, người phụ nữ váy trắng đột nhiên mở lòng bàn tay, một tia kiếm quang bay ra…
Xoẹt!
Việt Cổ Thị lập tức bị cố định tại chỗ.
Vũ trụ tinh không bình thường trở lại!
Advertisement
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Lại đánh bại trong nháy mắt.
Hoàn toàn không có khả năng đánh trả!
Advertisement
Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói với Việt Cổ Thị: “Độc Khai Nhất Đạo thật sự rất rác rưởi”.
Mọi người: “…”
Minh Quân đã xụi lơ dưới đất, lúc này ông ta vô cùng tuyệt vọng.
Ông ta biết nền văn minh Sâm Lâm thật sự toi đời rồi.
Hoàn toàn toi đời rồi!
Thực lực của người phụ nữ váy trắng trước mặt đã vượt khỏi nền văn minh cấp ba, nền văn minh Sâm Lâm hoàn toàn không thể chống lại được.
Như nghĩ đến điều gì, Minh Quân đột nhiên quay đầu nhìn một cái góc ở bên phải bằng đôi mắt đỏ thẫm, gào thét như dã thú: “Triệu thành chủ! Triệu thành chủ!”
Sau đó, ông ta xông về phía Triệu thành chủ như phát điên.
Triệu thành chủ ở trong góc cũng tỏ vẻ ngơ ngác.
Mạnh như thế sao?
Khi thấy Minh Quân lao đến, Triệu thành chủ xoay người bỏ chạy.
Trong mắt Việt Cổ Thị ở cách đó không xa cũng tràn đầy sự mơ hồ; “Sao có thể…”
Đạo Cổ Thụ chậm quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng đang đứng trên không trung như đang nhìn quái vật.
Lúc trước cô ấy đã biết thực lực của người phụ nữ này không tầm thường, nhưng cô ấy không ngờ bà ấy lại mạnh đến như thế.
Độc Khai Nhất Đạo cũng chỉ là kiến trước mặt cô ấy.
Việt Cổ Thị đột nhiên nở nụ cười, nói với giọng điệu châm chọc: “Thì ra mình mới là ếch ngồi đáy giếng”.
Vốn cứ tưởng người ta giả vờ, không ngờ người ta lợi hại thật.
Độc Khai Nhất Đạo cũng tựa như kiến!
Lúc này, Việt Cổ Thị mới hiểu mình ngu dốt đến mức nào.
“Đợi đã!”
Lúc này, người đàn ông áo xanh bên cạnh chợt cất lời: “Cứ đợi đã”.
Mọi người nhìn về phía người đàn ông áo xanh, người đàn ông nhìn Việt Cổ Thị: “Ta còn chưa ra oai… À không phải, còn chưa đánh nhau mà!”