Chu Phạn nói: “Vừa rồi hẳn là do kiếm của Diệp công tử phá giải phong ấn khiến cho vị cường giả trong tháp tìm được cơ hội, thế nên ông ta mới bắt đầu thử phá phong ấn, nhưng có lẽ ông ta không ngờ bên ngoài còn có một phong ấn khác, hơn nữa lại mạnh như vậy”.
Diệp Quân nhìn trận pháp huyết quang đỉnh tháp đó, vẻ mặt hơi nghiêm trọng, vì hắn có thể cảm nhận được cường giả bên trong tháp có khả năng là một vị cường giả cảnh giới Khai Đạo.
Ngay cả cảnh giới Khai Đạo cũng có thể bị phong ấn trấn áp.
Không bình thường lắm.
Advertisement
Chu Phạn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, cô ta suy nghĩ nhiều hơn một chút, phong ấn mà ngay cả cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng không thể phá vỡ, nhưng thanh kiếm này lại có thể dễ dàng phá vỡ nó.
Đổi góc độ suy nghĩ khác, thế chẳng phải chủ nhân tạo ra thanh kiếm này còn mạnh hơn cảnh giới Khai Đạo sao?
“Vẫn cố chấp!”
Advertisement
Ngay lúc này chân trời bỗng vang lên giọng cười.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông áo bào đen đứng ở đó.
Nhìn thấy người này, Diệp Quân nhíu mày, sao ông ta lại đến nữa rồi?
Sắc mặt Hữu Lão và Sậu Nguyên bên cạnh Diệp Quân trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Cảnh giới Khai Đạo.
Người đàn ông áo bào đen nhìn tòa tháp đen đó, cười nói: “Tù Linh, đã nhiều năm thế rồi mà ngươi vẫn ngu ngốc thế, ngươi đang đấu với phong ấn do Toái Đại Tế Sư bày bố đấy nhỉ?”
Trong tòa tháp đen, một giọng nói tức giận bỗng vang lên: “Cố Trạch, ngươi bớt cười trên nỗi đau của người khác đi, đợi ông đây ra ngoài… Không đúng, sao ngươi có thể ra ngoài?”
Người đàn ông áo bào đen tên Cố Trạch đó bật cười: “Thần thông ông đây lớn mạnh, pháp lực vô biên, được rồi chứ?”
“Có cái con khỉ!”
Tù Linh chế giễu: “Không biết lúc đầu ai bị một thuật sư của nền văn minh cấp thấp đánh cho tả tơi”.
Nụ cười của Cố Trạch dần biến mất, nhưng sau đó lại nói: “Ôi, không khí bên ngoài trong lành thật, cực kỳ trong lành… Tù Linh, ngươi không ra đây hít thở không khí trong lành chút sao?”
Ầm!
Tòa tháp đen bỗng rung chuyển dữ dội, thế nhưng vẫn không thể lay động được sức mạnh phong ấn xung quanh tòa tháp.
Cố Trạch khẽ cười, sau đó nói: “Được rồi, ta không trêu chọc ngươi nữa. Vốn dĩ ông đây cũng muốn mặc kệ ngươi, nhưng ngẫm lại, bây giờ ta chỉ còn lại một mình ngươi là người quen trong vũ trụ này, cho nên ông đây đại từ đại bị chỉ đường cho ngươi. Ngươi có thấy thiếu niên cầm kiếm cách đó không xa không? Ngươi hãy nhờ hắn giúp ngươi, thanh kiếm đó của hắn có thể phá giải phong ấn”.
Tù Linh im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi nói với hắn một tiếng giúp ta, chỉ cần hắn đồng ý giúp ta, ta có thể không giết hắn”.
Cố Trạch bỗng nhiên mắng chửi: “Giết con mẹ ngươi ấy, ngươi đúng là đồ ngu ngốc không có đầu óc, có người nào nhờ người khác giúp như ngươi không? Ngươi bị nhốt ở đây cũng đáng đời, ông đây chưa từng thấy ai ngu ngốc như ngươi”.
Tù Linh tức giận nói: “Ông đây thà chết chứ không cầu xin người khác”.
Cố Trạch bình tĩnh nói: “Vậy ngươi cứ tiếp tục bị nhốt đến chết ở đây đi”.