Nghe Tù Linh nói thế, Cố Trạch nổi giận mắng: “Ngươi muốn tự do hay muốn thể diện? Mẹ nó, đã đến lúc này rồi mà ngươi còn quan tâm thể diện hả?”
Tù Linh trầm giọng nói: “Tự do thì tất nhiên là muốn nhưng cũng không thể để mất mặt chứ”.
Nghe thế Cố trạch cạn lời, thầm mắng Tù Linh một trận.
Advertisement
Mắng một hồi, thấy Tù Linh không có đáp lời, Cố Trạch mới dừng lại, ông ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bình thường ngươi vô cớ nhờ người khác giúp, người ta chắc chắn sẽ không giúp ngươi, ngươi có thể cho hắn chút lợi, chẳng hạn như có thể cho hắn một vài thứ trong tháp, dù sao những thứ đó chẳng có tác dụng gì với ngươi”.
Mấy người Diệp Quân đều không nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người họ, cho dù có nghe được cũng không hiểu, vì họ giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ nền văn minh Thủy tộc.
Cố Trạch khinh thường nhìn tòa tháp đen, mẹ nó chứ, ông đây còn tưởng ngươi có khí phách lắm, còn chẳng phải muốn ra ngoài?
Ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân bên dưới, khẽ cười nói: “Là thế này, cái tên trong tháp này muốn giao dịch với ngươi, ngươi dùng kiếm trong tay phá giải phong ấn giúp ông ta, cứu ông ta ra, sau đó ngươi có thể lấy đồ trong tháp tùy thích, người thấy thế nào?”
Diệp Quân không nói gì.
Cố Trạch nói tiếp: “Mặc dù ông ta không thông minh lắm nhưng sẽ không nói dối, cũng sẽ không gạt ngươi”.
Diệp Quân trầm tư một lúc, hắn nhìn tòa tháp đen đó, sau đó nói: “Chắc chắn chứ?”
Cố Trạch gật đầu: “Chắc chắn”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta còn một điều kiện nhỏ”.
Cố Trạch nói: “Ngươi nói nghe xem”.
Diệp Quân nhìn tòa tháp đen, sau đó nói: “Ta phá giải phong ấn giúp ông ta, ông ta phải giúp ra đánh một trận, chỉ một trận thôi”.
Hắn thấy đây là một cơ hội, mặc dù hơi nguy hiểm nhưng đáng để mạo hiểm, vì không chỉ có thể lấy được bảo vật, mà không chừng còn có thể khiến cường giả cảnh giới Khai Đạo trong tháp đó đánh giúp mình một trận.
Nghe Diệp Quân nói thế, Cố Trạch suy nghĩ một lúc, thấy yêu cầu này cũng không quá đáng bèn quay sang nhìn tòa tháp đen, nói với Tù Linh: “Hắn đưa ra một điều kiện, hắn có thể giúp ngươi phá giải phong ấn nhưng ngươi phải đồng ý với hắn hai điều kiện, một là ngươi đánh với hắn một trận, chỉ một trận; hai là hắn muốn hai viên Tinh thể Vĩnh Hằng”.
“Tinh thể Vĩnh Hằng?”
Tù Linh trong tháp hơi ngờ vực: “Cảnh giới của hắn thấp như vậy mà biết đến tinh thể Vĩnh Hằng ư?”
Cố Trạch nghiêm túc nói: “Người nhìn kỹ lại thiếu niên này đi, thiếu niên này rất có thiên phú, có ba loại huyết mạch đặc biệt, hơn nữa còn nắm giữ một thanh thần kiếm có thể phá vỡ phong ấn của Đại Tế Sư, người này sao có thể là yêu nghiệt thiên tài bình thường được chứ?”
Tù Linh im lặng không nói.
Cố Trạch nói tiếp: “Ta nghĩ hai điều kiện mà người ta đã đưa ra cũng hợp lý, dù sao thiếu niên kia nói mỗi lần hắn sử dụng thần kiếm đó đều sẽ tiêu hao cả ngàn năm tuổi thọ… cái giá phải trả thật sự quá quá quá lớn. Ngươi không bồi thường một chút nào, sao có thể nói được người ta đây, ngươi nghĩ thử xem?”
Tù Linh lặng thinh một lúc nói: “Chỉ cần hắn có thể phá được phong ấn của Đại Tế Sư, ta sẽ đồng ý với hai điều kiện này của hắn”.
Cố Trạch gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân: “Người trong tháp hơi cố chấp, sống chết không đồng ý, nói giúp người khác đánh nhau cũng không tốt lắm, nhưng sau nhiều lần ta thuyết phục ông ta, đồng thời cũng đưa cho ông ta một số lợi ích, cuối cùng ông ta cũng đã nói đồng ý”.