Chuyện này vốn không liên quan gì đến Đại Chu, nhưng hắn lại kéo Đại Chu vào.
Thấy vẻ xin lỗi và áy náy trong mắt Diệp Quân, Chu Phạn hơi nghiêng đầu không nhìn hắn.
Cô ta không cần sự cảm động.
Đương nhiên cô ta cũng không suy nghĩ nhiều, tuy trong lòng có chút chờ mong nhưng đó chắc chắn không phải là cảm động.
Lúc này Hoàng Đế Đại Chu chợt cất lời: “Diệp công tử, thương tích của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, chữa thương trước đã, Ác Đạo Minh này sẽ không từ bỏ, đợi khi ngươi khỏi hẳn, chúng ta còn phải ngồi xuống thương lượng với nhau”.
Advertisement
Diệp Quân gật nhẹ đầu: “Được”.
Hoàng Đế Đại Chu nhìn Chu Phạn: “Con đi theo ta”.
Dứt lời ông ta dẫn theo Chu Phạn cùng biến mất.
Advertisement
Diệp Quân cũng dẫn theo Nhất Niệm quay về trong Tiểu Tháp.
Tiếp tục chữa thương!
Ở bên ngoài, Từ Thiên, Đạo Quân và Nguyên Tướng vẫn chưa đi, ba người đứng sóng vai nhau.
Từ Thiên chợt nói: “Không ai nói gì à?”
Đạo Quân im lặng.
Nguyên Tướng nhíu mày, cũng không nói một lời.
Từ Thiên nói: “Từ tình huống trước mắt có thể chắc chắn thế lực đứng sau Diệp Quân không yếu, chỉ không biết là mạnh đến mức nào”.
Đạo Quân gật đầu: “Dường như nữ kiếm tu váy đen kia đang che giấu thực lực”.
Nguyên Tướng gật đầu: “Sau khi Diệp công tử ra ngoài, cô ta mới bắt đầu che giấu”.
Từ Thiên và Đạo Quân đồng thời cau mày.
Từ Thiên nói: “Vì sao phải làm thế?”
Đạo Quân chợt cất lời: “Có khi nào là muốn tạo áp lực cho Diệp công tử không?”
Từ Thiên nhẹ lắc đầu: “Không biết nữa”.
Dứt lời ông ta nhìn Nguyên Tướng: “Ông thấy sao?”
Nguyên Tướng nhẹ giọng nói: “Chỉ cần một lời của cô ta, nhà họ Diệp kia sẽ kéo dài vận mệnh cho Đại Chu ta thêm mấy tỷ năm… Thật sự quá lợi hại”.
Từ Thiên: “…”
Đạo Quân: “…”
…
Ở một nơi khác.
Hoàng Đế Đại Chu dẫn theo Chu Phạn đi tới trước Hoàng lăng, hai người chậm rãi đi trên con đường lát đá trong rừng, rừng trúc hai bên đung đưa trong gió.
Hoàng Đế Đại Chu chợt nói: “Tiếp theo có dự định gì không?”
Chu Phạn khẽ đáp: “Vượt qua cửa ải của Ác Đạo Minh trước đã”.