Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3901: Thì chẳng phải là nói vớ vẩn ư?



Hoàng Đế Đại Chu hỏi: “Diệp công tử này không tệ, nhưng trên người có quá nhiều nhân quả, hơn nữa thiên phú của hắn còn rất cao, sau này chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh…”



Chu Phạn cười nói: “Phụ hoàng sợ sau khi ở bên hắn con sẽ bị lãng quên à?”



Hoàng Đế Đại Chu gật đầu: “Trước đây phụ hoàng của con cũng có không ít hồng nhan tri kỷ, nhưng bây giờ lại không một ai có thể đuổi kịp bước chân ta…”



Nói đến đây ông ta nhìn Chu Phạn: “Con hiểu ý ta không?”

Advertisement



Chu Phạn cười khẽ: “Có lẽ hắn chỉ xem con như bạn bè đơn giản mà thôi”.



Hoàng Đế Đại Chu nói: “Người không phải cỏ cây, sao có thể không có tình cảm? Con đừng đánh giá thấp sức quyến rũ của mình”.



Advertisement



Chu Phạn im lặng.



Đương nhiên Hoàng Đế Đại Chu hiểu rõ suy nghĩ trong lòng con gái, cô ta muốn Diệp Quân thích mình, nhưng lại không muốn hắn thích vì cảm động.



Phụ nữ thường rất quan tâm những điều nhỏ nhặt như thế.



Hoàng Đế Đại Chu nói tiếp: “Phụ hoàng bảo con đến là muốn nói với con, bây giờ Đại Chu chúng ta đã bị trói vào Diệp công tử này rồi, con thích hắn, ra sức vì hắn phụ hoàng có thể hiểu, nhưng con cũng phải biết con là con cháu của hoàng thất Đại Chu, còn là nữ hoàng nhiệm kỳ sau của Đại Chu. Vì thế trong lòng con không thể chỉ có tình cảm nam nữ. Phụ hoàng cũng biết con không muốn tình cảm dính dáng đến những chuyện khác, muốn tình cảm phải không chứa tạp chất. Nhưng con phải hiểu tình yêu là chuyện giữa hai người, nhưng một khi thành thân là chuyện giữa hai gia tộc…”



Chu Phạn im lặng.



Sao cô ta không hiểu ý của phụ thân mình chứ?



Vì sao Đại Chu phải liều mạng vì Diệp Quân như thế?



Nguyên nhân chủ yếu nhất là vì xem Diệp Quân như trượng phu của Chu Phạn, nếu không Đại Chu hoàn toàn có thể không dính dáng vào chuyện giữa Diệp Quân và Ác Đạo Minh.



Mà bây giờ nếu Chu Phạn chợt nói cô ta và Diệp Quân chỉ là bạn bè bình thường…



Thì chẳng phải là nói vớ vẩn ư?



Chắc chắn người của Đại Chu sẽ không chấp nhận được kết quả này.



Hoàng Đế Đại Chu an ủi: “Con đừng suy nghĩ nhiều, đợi sau khi Diệp Quân chữa thương xong chúng ta lại nói chuyện đàng hoàng”.



Chu Phạn gật nhẹ đầu: “Vâng”.















Trong Tiểu Tháp.







Lúc này cơ thể của Diệp Quân đã ngưng tụ lại một lần nữa, thương tích cũng gần như đã khỏi hẳn.







Diệp Quân ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, bên cạnh hắn là Ngao Thiên Thiên.







Trận chiến lúc trước không chỉ mỗi hắn bị thương nặng, Ngao Thiên Thiên cũng bị thương không nhẹ, cũng may hắn có thể chia sẻ cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh với Ngao Thiên Thiên.







Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân chậm rãi mở to mắt, hắn đứng dậy hít sâu một hơi, sau đó hoạt động gân cốt, xương trên người phát ra tiếng “Rắc rắc”.







Diệp Quân nhìn thân thể của mình, cười khổ, thân thể đắp nặn lại này không thể lợi hại bằng thân thể lúc trước được, nói một cách khác mỗi lần thân thể bị phá huỷ thì những thứ tu luyện được lúc trước đều mất hết.