Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4058: Có ra tay hay không?



“Ha ha”.



Ngay lúc này một âm thanh vang lên.



Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy một thiếu niên đi đến. Thiếu niên này mặc một bộ đồ gấm, bên hông buộc một ngọc bội màu xanh cực kỳ chói mắt, trên tay cầm một cái quạt xếp.



“Tộc Vu Mã”.



Giọng Tức Mặc Lan bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Diệp công tử hãy cẩn thận, người này là Vu Mã Ách của tộc Vu Mã, mặc dù gã chỉ mới ở cảnh giới Bình Đạo nhưng sức chiến đấu cực kỳ mạnh, hơn nữa trên người gã có rất nhiều bảo vật, thế nên cũng có thể đánh nhau với cường giả cảnh giới Khai Đạo, hơn nữa đằng sau người này còn có cường giả cảnh giới Khai Đạo của tộc Vu Mã bảo vệ, nấp ở trong tối, Diệp công tử phải cẩn thận”.

Advertisement



Tộc Vu Mã!



Diệp Quân nhìn Vu Mã Ách, sau đó thu lại tầm nhìn, hắn xé một miếng thịt đưa cho Nhất Niệm bên cạnh, dĩ nhiên Nhất Niệm không từ chối.



Thấy Vu Mã Ách bước ra, rất nhiều người trong tối đều nở nụ cười.

Advertisement





Cuối cùng cũng có người chủ động thử giới hạn của Diệp Quân rồi.



Vu Mã Ách chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân và Nhất Niệm, gã nhìn lửa Thiên Hành trong đống lửa, cười nói: “Lửa Thiên Hành… Phải nói là làm cũng rất giống, ta suýt nữa nghĩ đó là thật đấy”.



Diệp Quân không nói gì, hắn cũng xé một miếng thịt dê gặm, không thể không nói từ sau khi đem theo những nguyên liệu nấu ăn của hệ Ngân Hà về, thịt nướng ngon hơn trước rất nhiều.



Người của hệ Ngân Hà đúng là biết cách tận hưởng.



Vu Mã Ách nhìn Diệp Quân, tay phải cầm quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay, cười nói: “Nếu ta đoán không lầm thì tin đồn cha ngươi là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo gần đây là do ngươi cố ý bảo người tung ra nhỉ? Sở dĩ ngươi làm thế chắc chắn là muốn thu hút đối thủ, để mọi người nghĩ rằng ngươi không hề tầm thường, cha ngươi không phải là người bình thường…”



Nói đến đây, gã lắc đầu khẽ cười, chỉ vào lửa Thiên Hành nói: “Bây giờ ngươi đang cố ý làm như vậy càng khiến ta khẳng định ngươi đang cố ý giả bộ, muốn đe dọa mọi người bằng cách khoe khoang này. Ta chỉ có thể nói ngươi thật sự đã nghĩ người khác quá đơn giản rồi, ngươi cho rằng mọi người đều là đồ ngốc cả sao?”



Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn trên tay Vu Mã Ách, không nói gì.



Vu Mã Ách nói tiếp: “Những người thực sự có hậu thuẫn và lai lịch không bao giờ nói mình có người đứng sau, chỉ có những người không có mới muốn thổi phồng mình lên… Như người xưa thường nói, càng thiếu cái gì thì càng muốn thể hiện ra”.



Diệp Quân cúi đầu gặm thịt dê, không nói gì.



Vu Mã Ách nhìn chằm chằm Diệp Quân, nhíu mày, bình tĩnh thế à?



Lẽ nào có chút bản lĩnh thật?



Nghĩ đến đây, Vu Mã Ách do dự không thôi.



Có ra tay hay không?



Lúc này Nhất Niệm bỗng kéo góc áo Diệp Quân, cô ta nhìn Vu Mã Ách sợ sệt nói: “Ta sợ”.



Tiểu Tháp: “…”





Diệp Quân: “…”







Thấy thế Vu Mã Ách bật cười, trong lòng càng chắc chắn, gã tiến đến trước một bước tung ra một quyền với Diệp Quân.











Vèo!







Vu Mã Ách vừa tung ra một quyền, một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán gã khiến gã đứng tại chỗ.







Vu Mã Ách trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng.







Mọi người xung quanh cũng đều rất kinh ngạc, nhát kiếm này nhanh như thế.







“Dừng tay”.