Lúc này, một người bỗng xuất hiện cách phía sau Vu Mã Ách không xa, ông lão nhìn Diệp Quân, vẻ mặt vô cùng cảnh giác: “Mong Diệp công tử hãy nương tay, tộc Vu Mã trong chín tộc Chiêu Võ ta sẽ rất biết ơn”.
Diệp Quân giơ ngón tay lên chém một nhát.
Vụt!
Đầu Vu Mã Ách văng ra xa cả mấy chục trượng.
Advertisement
Máu bắn ra tung tóe.
Diệp Quân xòe tay ra, chiếc nhẫn của Vu Mã Ách bay vào trong tay hắn, hắn lạnh nhạt nhìn ông lão đó: “Tộc Vu Mã? Chào mừng các ông đến giết ta”.
Ông lão: “…”
Advertisement
Sắc mặt nhiều người sầm lại.
Tên này thật sự chẳng xem tộc Vu Mã ra gì.
Diệp Quân kéo Nhất Niệm lên, sau đó đi về phía phố Đạo đằng xa.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân, hai tay siết chặt lại, cả người toát ra khí thế đáng sợ nhưng cuối cùng vẫn không dám ra tay.
Một nhát kiếm!
Mặc dù Vu Mã Ách không phải là cường giả cảnh giới Khai Đạo nhưng thực lực cũng không tệ, dù sao gã cũng là thiên tài được tộc Vu Mã chú tâm dạy dỗ từ nhỏ, thế nhưng lại không thể đỡ được một nhát kiếm của thiếu niên này.
Rất bất thường!
Ông lão liếc nhìn thi thể Vu Mã Ách ở đằng xa, cảm thấy hối hận vô cùng. Sở dĩ ông ta không ngăn cản Vu Mã Ách lại là vì muốn Vu Mã Ách thử sức với thiếu niên kiếm tu này, dù sao có ông ta âm thầm bảo vệ, dù đánh không lại thiếu niên này thì rút lui vẫn không thành vấn đề.
Thế nhưng ông ta không ngờ thực lực của thiếu niên này lại nghịch thiên như thế, một nhát kiếm đã lấy mạng Vu Mã Ách.
Đánh giá thấp thực lực của đối phương rồi.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân và Nhất Niệm, sau đó xoay người rời đi.
Tộc Vu Mã có trả thù hay không không phải là việc ông ta có thể quyết định.
…
Trên phố Đạo, Diệp Quân kéo Nhất Niệm chậm rãi bước đi, hắn nhìn chiếc nhẫn, bên trong chỉ có hơn một trăm Tổ Mạch.
Diệp Quân hơi thất vọng.
Vu Mã Ách này cũng nghèo quá đấy.
Nghèo như thế mà cũng dám khoe khoang à?
Nghĩ sao thế?
Vu Mã Ách: “…”
“Ủa?”
Lúc này, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một ngọc bội bỗng xuất hiện trong tay hắn, ngọc bội này có màu xanh lục, bên trong chứa một nguồn năng lượng bí ẩn.
Lúc Diệp Quân đang cân nhắc thì giọng Thiên Khải bỗng vang lên: “Cậu Diệp cẩn thận”.