Người phụ nữ váy trắng nhìn Tam điện chủ Ác Đạo: “Nào, gọi tiếp đi”.
Tam điện chủ Ác Đạo cứ như bị điên: “Sao có thể… sao có thể…”
Người phụ nữ váy trắng vung tay lên.
Tam điện chủ Ác Đạo lập tức biến thành tro, chỉ còn lại chiếc nhẫn màu đỏ máu.
Advertisement
Diệp Quân vội nhận lấy chiếc nhẫn.
Mọi người ngưỡng mộ vô cùng, chỉ một trận chiến mà Diệp công tử này giàu to.
Ầm!
Advertisement
Ngay lúc này, tận cuối tinh không đó, một luồng khí tức đáng sợ bỗng lao đến.
Mọi người đều nhìn về phía tinh không đó, mặt đầy vẻ ngờ vực, lại có ai đến nữa vậy?
Tầng tầng thời không ở tận cuối tinh không đó nứt ra, từng khí tức đáng sợ cuồn cuộn lao ra như thủy triều.
Khí tức này còn mạnh hơn lửa Thiên Hành trước đó.
Mọi người hoảng sợ.
Diệp Quân cũng ngờ vực.
Trong ánh mắt của mọi người, một người phụ nữ chậm rãi bước ra từ trong thời không kia đi tới, người phụ nữ trông như mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, mặc váy màu xanh, tóc dài đến vai, tay cầm một quyển sách cổ màu vàng, trầm tĩnh mà tao nhã, đoan trang.
Mọi người đều đang nhìn người phụ nữ vừa bước ra.
Người phụ nữ nhìn sang người phụ nữ váy trắng, khi nhìn thấy lửa Thiên Hành yên tĩnh lơ lửng trong tay người phụ nữ váy trắng, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc: “Bà có thể trấn áp lửa Thiên Hành, thật lợi hại”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn người phụ nữ đó, bình tĩnh nói: “Có gì mà lợi hại chứ, chẳng phải là chuyện rất đơn giản à?”
Mọi người: “…”
Diệp Quân: “…”
Người phụ nữ mặc váy xanh sửng sốt, cô ta do dự một lúc, sau đó nói: “Ngươi thật sự rất lợi hại”.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Ồ”.
Mọi người: “…”
Người phụ nữ cũng cảm thấy hơi ngượng, cô ta mỉm cười nhất thời không biết nên nói gì.
Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Cô nương đến từ nền văn minh Thiên Hành à?”
Người phụ nữ khẽ gật đầu: “Ừ”.
Nền văn minh Thiên Hành!
Thấy người phụ nữ gật đầu, mọi người đều biến sắc.